Vì sao ta yêu nhau - cốt lõi của tình yêu là gì

Đó là câu hỏi mà đôi bạn trẻ nào cũng đã từng có lần hỏi nhau. "Vì sao ta yêu nhau"? đang gây sốt cộng đồng mạng vì câu vấn đáp trong kia quá đỗi đơn giản mà đáng yêu và dễ thương biết chừng nào.


Nếu như bộ tranh "Thư gửi nỗi buồn"mở ra cho các bạn trẻ lối suy nghĩ tích cực, dám nghĩ, dám có tác dụng để đạt được thành công xuất sắc trong sự nghiệp tương lai thì bộ tranh "Vì sao ta yêu thương nhau?" lại bàn tới chủ đề tình thân đôi lứa. Bộ tranh mặc dù mới được đăng tải lên mạng nhưng đã chiếm được tình cảm của rất nhiều độc giả với đã được chia sẻ, bình luận rất sôi nổi.

Bạn đang xem: Vì sao ta yêu nhau


Chắc hẳn đã từng tất cả rất nhiều bạn đặt ra đến người yêu mình câu hỏi "Vì sao anh yêu em?" tuyệt ngược lại. Mặc dù nhiên, rất không nhiều người bao gồm thể trả lời đúng đắn được câu hỏi này bởi tình thương thường đến từ cảm xúc trái tim, hay từ những điều tưởng chừng như nhỏ nhặt nhất. Không phải là những chuyến du lịch xa, những món đá quý đắt đỏ... Mà đơn giản là sự rung động, đồng cảm của trái tim.
Câu chuyện tình yêu của 2 nhân vật trong truyện gồm lẽ đã kéo dãn dài được nhiều năm. Tình thân ấy bình lặng và có lẽ không hề được lãng mạn như hồi đầu. Bao gồm những lúc, họ chợt nhận ra rằng "Đúng là cửa hàng chúng tôi không được lãng mạn mang lại lắm", và rồi lại băn khoăn với câu hỏi "Vì sao ta yêu nhau?".
Trải qua những năm tháng yêu nhau, cô bé nhận ra rằng "Tôi yêu anh ấy ko thấy bầu trời xanh hơn, cảnh vật đẹp hơn mà tôi trông thấy bạn trai khô mát của tôi giúp 1 người già qua đường, cứu 1 bé chó bị tai nạn, mang đến người ăn xin 1 chiếc bánh mì. Cùng tôi yêu anh ấy..."
Kết thúc câu truyện, tác giả Thăng Fly còn gửi đến tầm nhìn lạc quan cho những mem còn đang độc thân. Những bạn hãy cứ vui tươi, tốt bụng, sẵn sàng giúp đỡ người khác, rồi 1 ngày tình yêu đích thực sẽ đến với bạn.
*
*
*
*
*
*
*
*
*
*

trụ sở hà nội

Tầng 21, tòa bên Center Building, Hapulico Complex, số 1 Nguyễn Huy Tưởng, p. Thanh Xuân Trung, quận Thanh Xuân, Hà Nội.Điện thoại: 024 7309 5555, trang bị lẻ 370.

xem bạn dạng đồ

trụ sở tp.hồ chí minh

Tầng 4 Tòa công ty 123, 123 Võ Văn Tần, phường 6, quận 3, Tp. HCMĐiện thoại: 028. 7307 7979

xem bản đồ

Tầng 17, 19, 20, 21 Tòa đơn vị Center Building - Hapulico Complex, hàng đầu Nguyễn Huy Tưởng, Thanh Xuân, Hà Nội.

Giấy phép thiết lập cấu hình trang thông tin điện tử tổng phù hợp trên mạng số 2215/GP-TTĐT vị Sở thông tin và Truyền thông hà nội cấp ngày 10 tháng tư năm 2019

Audio - thực chất trong lòng Hân còn một lí bởi nữa để yêu gã. Đó là định mệnh. Định mệnh với gã cho sẽ không khi nào mang gã đi đâu. Và tình yêu này sẽ là mãi mãi!

***

- bởi sao anh yêu thương em?

- Anh ko biết!

- Em không có điểm nào để anh yêu thương ư?

- gồm chứ! Có quá nhiều lí bởi vì để anh yêu em, và anh lần chần phải lựa chọn 1 câu vấn đáp nào cả.

- Em cũng yêu anh nhiều như vậy đấy!

Cô gái ôm chàng trai vào lòng, bọn họ siết chặt lẫn nhau, tương đối ấm ngập cả trong nhị trái tim sẽ rạo rực cùng nồng cháy yêu thương. Chẳng có gì rất có thể ngăn cản tình yêu của họ vào lúc này. Mặc dù nhiên, gồm một thiết bị mà cần thiết nói trước được. Đó là thời gian.

*

Ba mon sau.

- vày sao anh không còn yêu em?

- Anh ko biết!

- do có không ít lí do sao?

- Không! Chẳng gồm lí vì chưng nào nhằm anh không yêu em cả?

- Thế vày sao chúng mình chia tay?

- ...

- Sao anh lặng lặng? Em... Em không thích khóc trước mắt anh đâu... Tuy thế xin hãy mang đến em một lí do... Lí vì chưng chúng mình phân chia tay?

- Anh không thể cho em chính xác câu trả lời... Thời hạn sẽ cho em biết vớ cả... Nhưng lại lúc này, nhằm nói một lí vị chia tay, anh chỉ biết nói là do định mệnh.

Chàng trai âm thầm lặng lẽ bước đi, bất chấp cô gái lại 1 mình trên một cánh đồng đầy gió. Cô bé khụy gối, giọt nước đôi mắt nghiêng nghiêng cất cánh theo gió rồi tan vỡ tan bên trên ngọn thảm cỏ rì. Chuyện tình của mình cũng đổ vỡ trong buồn bã và nuối tiếc nuối. Vì chưng sao? vị định mệnh đề nghị chia tay ư? Đó là một lí vày vô lí với đáng sợ nhất trần đời.

***

Một năm sau.

Đến lúc này Hân đã biết đúng chuẩn vì sao Phong nói lời chia ly với cô bên trên cánh đồng cỏ nhuộm nỗi ảm đạm xưa ấy. Phong cắt liên lạc cùng với Hân để nhập viện vì bệnh lý ung thư mà lại sự sinh sống chỉ đếm từng ngày. Phong đã đi rồi, số phận đã với anh ấy đi mãi mãi. Nỗi nhức nhân lên trong tim Hân vội vàng bội.

Day dứt trong số đông đêm ko ngủ, lúc chợp mắt lại dằn vặt một trong những giấc mơ. Cuộc sống của Hân chìm dần dần trong sâu thẳm gần như đau khổ. Trái tim cô như đã tuyệt vọng vì tình yêu.

***

Hai năm sau.

Hân vẫn trầm lặng. Bạn ta siêu ít lúc thấy thú vui nở bên trên môi cô. Kế bên giờ lên lớp, Hân chỉ quanh quẩn quanh thư viện đọc sách, rồi đi cafe một mình, nghe nhạc với đọc sách một mình. Dư vang của một mẩu truyện tình dang dở vẫn còn đọng trong tâm địa trí cô. Cạnh tranh một ai có thể vén màn sương mờ bao che quanh Hân để tia nắng soi rọi lấy trung khu hồn cô.

Tuy nhiên, điều kì diệu là bao gồm một người, một trái tim nồng nhiệt vẫn làm nóng lên một trái tim còn vương lạnh lẽo. Đó là gã.

Gã học thuộc lớp đh với cô, tất nhiên hôm nào lên lớp gã cũng lảng vảng trước mắt cô. Một gã white trẻo, có cặp kính cận dày cộp, gồm quả tóc mái ngô ngố. Gã bảnh trai tuy nhiên mang vẻ ngù ngờ của của một tay mối sách. Gã mê sách thật. Hân vào thư viện hôm như thế nào cũng gặp mặt gã, luôn ngồi chiếc bàn đầu tiên của dãy thứ hai, đối lập với bàn nhưng mà Hân giỏi ngồi.

Mỗi lần Hân ngơi hiểu sách và ngước lên cũng thấy cái phiên bản mặt gã cười nhăn nhở. Chiếc răng khểnh chìa ra như răng chuột cầm mà tụi bạn cô bảo gã mỉm cười duyên. Hân ko quan tâm. Cô dành thời hạn để tập trung vào trang sách hơn là bận tân về gã.

Nhưng gã ngày càng một mở ra nhiều hơn trong cuộc sống đời thường của Hân, lởn vởn như một chiếc đuôi khiến cho cô khó khăn chịu. Ở trường với thư viện không nói làm cho gì, đi coffe gã cũng chọn đúng tiệm cô thích, đến đúng vào khi những tiếng cô ngồi đó với ra vẻ tình cờ. Một tuần tình cờ ba bốn lần, phá vỡ cái khoảng tầm lặng suy tư của người ta ai mà chả tức.

*

Một hôm, Hân bèn nói trực tiếp vào mặt gã:

- Sao cậu cứ dính theo tôi như cái đuôi vậy?

- Đâu - Gã ngờ ngạc - vô tình mà!

- tình cờ hay thật! Lần sau tình cờ thì ra đi xa địa điểm tôi nhé, đừng để tôi thấy mặt cậu. Tức giận lắm!

- Ừ! Biết rồi - khía cạnh gã tiu nghỉu như một đứa con trẻ bị phụ huynh cấm cấm đoán ăn kẹo vậy.

Mắng gã xong, Hân thấy mình tương đối nặng lời, nhưng chú ý mặt gã lại thấy ai oán cười không chịu được. Mặc dù là cười thầm nhưng đó cũng tính là một trong những nụ cười cá biệt của Hân trong 2 năm qua. Việc còn lại bây chừ là coi gã mặt dày tới cả nào?

Có đổi khác thật. Đi thư viện, gã ko ngồi đối diện với Hân nữa. Gã ngồi phía đằng sau Hân, tận cái bàn cuối phương pháp chỗ Hân ngồi cả chục chiếc bàn. Gặp mặt Hân gã vẫn cười nhưng chỉ mỉm cười đồng ý tỏ vẻ quen biết rồi lướt qua Hân thiệt nhanh. "Gã này cũng không tới nỗi khía cạnh dày như bản thân tưởng" - Hân nghĩ về bụng.

Nhưng chắc rằng Hân hơi khinh suất chăng? Đi cà phê lại thấy mặt gã!

Hân thấy nụ cười bí mật của gã khi trải qua Hân, vẫn gật đầu đồng ý tỏ vẻ quen biết. Dịp Hân ngồi vô trong bàn, call một li cafe sữa, thì gã sẽ yên vị trên loại dương cầm đặt tại giữa quán. địa điểm đó hầu như ngày bao gồm một cô nàng xinh đẹp nhất hay chơi. Gã này bầy chắc cả quán vứt chạy mất.

Không! Khi phần lớn ngón tay thon thả dài của gã lướt bên trên phím lũ thì cả cửa hàng lặng đi trước trước tiếng bọn du dương vạc ra tự đó. Tiếng đàn trầm bổng của gã lúc êm đềm như một đám mây bềnh bồng trôi nhẹ, thời điểm lại dạt dào như bé sóng vỗ bờ. Tiếng bọn quyện vào hương coffe nóng hổi khiến cho Hân có cảm xúc cà phê lúc này đậm đà cùng thi vị hơn. Gã đùa còn giỏi hơn cả cô bé vẫn thường đùa ở đây. Hân không thể tinh được vì nam sinh khoa báo chí truyền thông lại có người chơi lũ hay như vậy.

Lúc Hân ra về, gã vẫn mải mê với phần lớn nốt nhạc. Lúc cô ra bước xuống phố tiếng đàn còn dư âm vọng lại.

Hôm sau, lúc Hân mang đến tiếng đàn của gã đang vang lên rồi. Vẫn số đông khuôn mặt ngày hôm qua ngồi trong quán, bọn họ dẫn thêm vài người quen, chắc rằng tiếng lũ của gã đã đem về sức hút cùng với họ, như Hân vậy. Hân hỏi chị ship hàng về gã, chị ta bảo trước em gái gã chơi nhạc thuê ở đây, vị có vấn đề bận buộc phải gã nghịch thay. Bạn dạng nhạc bây giờ mà gã nghịch khác hôm qua, vào trẻo cùng tươi vui, nó khiến cho vị cafe thanh đạm hơn, bạn uống cà phê cũng đều có chút gì đấy vui hơn. Tất cả hai quý khách là đàn bà ngồi bàn cạnh bên Hân tấm tắc khen nhạc hay.

Xem thêm: 3 Bí Kíp Mua Đồ Thờ Cúng Ở Đâu Rẻ ? Địa Chỉ Bán Đồ Thờ Rẻ Nhất Hà Nội

Bất giác, Hân chợt đừng quên mình chẳng chú ý một điều là đi coffe để tìm khoảng chừng lặng, nuốm vào kia tiếng bọn lại gửi cô vào cuộc sống thường ngày muôn màu. Gã ngơi đàn một lúc, Hân call gã mang đến nói chuyện. Gã ngồi vào bàn cùng với vẻ bình tĩnh đến lạ. Gã cười:

- Đây không hẳn tình cờ!

- Ờ! thì có lẽ ai bảo sao. Người ta chỉ muốn thì thầm với nhạc công một ít thôi.

- Nhạc công hả? Cậu cứ call tớ là tình nhân đàn!

- Cậu chơi đàn lâu chưa?

- từ bỏ nhỏ. Mẹ tớ là cô giáo dạy đàn. Vấn đáp tiếp đi - Gã hí hửng.

- Ờ! Cậu chơi nỗ lực em gái cậu à? nhưng mà cậu chơi bọn còn hay hơn cả em gái cậu đấy.

- Ờ! Nó bận thi vào học viện âm nhạc. Từng người, từ người chơi đàn đến người nghe đều có sự rung hễ về trung khu hồn khác nhau nên khó hoàn toàn có thể đánh giá đúng mực được. Dẫu vậy về thời gian chơi đàn, tớ tập lũ trước nó tía năm. Tiếp đi!

Hân chau mày vì chưng cách rỉ tai của gã. Gã làm cho như gã là người khét tiếng được phỏng vấn không bằng. Cô hắng giọng:

- Rồi! Coi như cậu có tài năng năng. Thôi bạn ta về đây!

- Ờ! Mai lại cho chứ!

- không biết! cơ mà lần sau bỏ cái giao diện "Ờ" bắt chước như vậy đi nhé. Vớ va vớ vẩn!

Gã tròn xoe mắt trước việc tức giận trường đoản cú đâu kéo mang lại của Hân. Gã cười cợt trừ. Nhìn Hân đi hẳn, gã lại ngồi vô trong chơi lũ và phiêu với đầy đủ nốt nhạc.

*

Một hôm, tan học tập xong, Hân vào tủ sách mượn sách. Cơ hội ra về thì mưa rào rào đổ nước. Trời tối, không có ô, áo mưa, Hân rét ruột mong chờ và đang xuất hiện ý định giữ hộ lại sách vở và giấy tờ rồi nhóm mưa về. Chớp lóe lên, sấm dậy đùng đùng, Hân hơi sợ.

Bỗng có một người ướt như loài chuột lột, đầu nhóm mũ bảo đảm kiểu nồi cơm trắng điện (có kính đậy mặt) từ cơn mưa bước đến phía cô. Fan đó cách ra từ láng tối, không rõ mặt, một cảm giác rùng rợn rét mướt toát chạy dọc sống sống lưng Hân. Người đó sẽ làm những gì Hân? bao gồm nên chạy cùng gào thét thật to cho cô thủ thư biết.

Hãy khoan! bạn đó mang đến trước mặt Hân, nhẹ nhàng đặt một chiếc ô vào tay cô rồi âm thầm bước vào cơn mưa.

Hân thở phào, đăm đăm chú ý về phía người đó mà quên mất nói lời cảm ơn. Fan đó có vóc dáng của một fan con trai, đây liệu có phải là chàng trai đến từ cơn mưa trong đái thuyết. Cái sườn lưng nhìn quen quen. Ôi biết rồi, chiếc quần dính kẹo cao su đặc chỉ rất có thể là gã. Hôm nay, gã chẳng kêu oai nghiêm oái bởi vì bị một đứa nam nhi trong lớp đặt mồi nhử kẹo cao su đặc còn gì.

Gã che mặt bởi sự tình cờ này. Chả là, trước đây Hân đã có lần bảo, có tình cờ thì đừng để cô thấy khía cạnh còn gì. Gã nghe lời một biện pháp máy móc, nhưng điều ấy lại khiến cho Hân xúc động. Hân bít ô về nhà với nghĩ về gã. Phân vân gã dầm mưa như thế có làm sao không?

Hôm sau, gã không đi học. Gã cũng không chơi bọn trong cửa hàng cà phê, người chơi đàn là em gái gã. Tiếng lũ vẫn hay cơ mà không được trọn vẹn cảm hứng vì bao gồm sự băn khoăn lo lắng trong lòng Hân. Cuối buổi, Hân hỏi thăm em gái gã bắt đầu biết gã bị cảm ổm từ đêm qua. Fan duy độc nhất vô nhị biết lí do gã cảm ổm là Hân. Vì chưng cô, gã vô tình dầm mưa, rồi tình cờ đổ bệnh. Mọi tình cảm chân thực khi che giếm trong thầm lặng được gã xem như là tình cờ. Gã ngốc hay không ngốc?

Về mang lại nhà, Hân lục lọi trong ck sách vở của mình tìm list lớp để xem số điện thoại cảm ứng thông minh của gã. Về tối hôm kia cô đã gửi tin nhắn nhắn cho gã.

Hân: Trung (tên gã) đỡ hơn chưa?

Gã: Hân hả? bao gồm nằm mơ ko đây! Đỡ nhiều rồi, đọc tin nhắn xong khỏe ngay!

Hân: Sao biết người ta nhắn tin vậy?

Gã: Thì số điện thoại cảm ứng thông minh của Hân, tớ lưu giữ lâu rồi mà. Hê hê!

Hân: Đang làm gì đấy? trong ngày hôm qua cậu vì tớ nhưng dầm mưa, ốm, tớ thấy áy náy quá.

Gã: Đang nghe nhạc. Ơ, sao biết?

Hân: Hỏi dòng vết kẹo cao su phía sau quần cậu đấy! cất đầu lòi đuôi.

Gã: Trời... Tình cờ thôi mà!

Hân: Ừ! Cảm ơn do sự vô tình đó của cậu. Thôi, mệt nhọc thì nghỉ sớm đi, mai đến quán coffe chơi đàn nhé.

Gã: Ngay cùng luôn!

Hân: Thôi đi ông tướng. Đêm rồi. Ngủ đi, G9!

Gã: Ơ! G9.

Hân mỉm cười và lên nệm đi ngủ. Bắt đầu có xúc cảm mến chiếc gã to lớn đầu nhưng như con nít này.

*

Từ đi dạo đó, Hân liên tục đến quán cà phê nghe gã chơi đàn. Từng lần gặp gỡ gỡ bọn họ trở nên thân mật và gần gũi hơn.

Cho cho một hôm...

Một chiều mưa. Gồm vài hạt li ti mưa vương trên ô kính, trộn vào nhau thành từng giọt, lờ đờ lăn xống, rồi vỡ lẽ òa chỗ bục cửa sổ. Quán cà phê vắng. Trên sảnh chủ yếu chỉ có hai người. Gã đang chơi đàn, còn Hân thì sẽ nhấm nháp li cà phê được trộn nhạc điệu. Cảm hứng bình yên rộng phủ trong không gian, sự giao thoa thân nốt nhạc với làn hơi mỏng dính của li coffe nghi xỉu khói khiến cho một âm hưởng mê li bất tận. Thỉnh thoảng, gã lại xoay sang mỉm mỉm cười với Hân. Niềm vui của gã cũng duyên duyên.

Chơi bầy xong, gã đi mang đến chỗ Hân, gã không cười cợt và tráng lệ đặt một câu hỏi:

- cho tớ được luôn luôn tình cờ mặt cậu nhé?

Hân ko trả lời, ánh nhìn cô xa xôi nhìn vào khoảng không vô định.

- Sao cậu yên ổn lặng? - Gã khẽ hỏi.

- Cậu hoàn toàn có thể tình cờ, nhưng họ chỉ là bạn!

- Cậu vẫn chưa quên được Phong sao?

- Sao... Cậu biết?

- Tớ biết vày Phong là đồng bọn trên social của tớ. Trong số những blog cậu ấy viết có khá nhiều bài nói tới tình yêu giữa hai người...

- Đừng... Nói nữa!

Nước đôi mắt chảy trường đoản cú khóe ngươi Hân lăn dài rơi xuống li cà phê, gợn phần đông lên vòng sóng lăn tăn. Gã lại gợi lên vào Hân một kí ức bi thiết mà cô hy vọng nó chìm sâu vào quên lãng. Gã là chúng ta Phong, vậy gã đến với cô là do gì? vắng lặng một lúc, Hân lau nước mắt, nhấp một ngụm li coffe lẫn nước mắt ấy.

- Cậu... Cậu đến yên ủi tôi chỉ là do sự yêu mến hại!

- Không! Tớ ưa thích cậu từ trước lúc tớ thân quen Phong cơ! Tớ đã luôn vắng lặng và chúc phúc mang lại hai người. Nhưng... Hầu như chuyện không diễn ra như bọn họ muốn thế. Tớ cũng buồn, ảm đạm lắm khi chú ý cậu rơi vào đau khổ. Hãy tin tớ!

Mắt Hân cay cay, hầu như giọt nước mắt kìm hãm xưa nay nay từ bỏ tuôn ra vội vàng vã. Cô gục đầu gục xuống bàn và nhảy khóc nức nở. Một bàn tay ấm áp nắm rước tay Hân. Cô không rụt tay lại mà để bàn tay ấy thế chặt lấy tay cô. Cảm giác ấm áp từ bàn tay len lỏi mang lại trái tim cô, phần nào có tác dụng tan tung khối băng vào dĩ vãng. Tiếng nói trầm ấm của gã thoảng bên tai Hân:

- Hãy mang đến tớ một cơ hội! Tớ sẽ luôn ở mặt cậu!

Ngoài trời, mưa tạnh hẳn. Nắng nóng le lói qua tán lá, tạo thành thành rất nhiều vệt sáng đung đưa trên ô kính. Đâu đó có tiếng nhạc từ chiếc dương núm không fan chơi, êm ái, nhẹ nhàng như một phiên bản tình ca trong cổ tích.

Lại một đợt tiếp nhữa phải nói đến thời gian. Thời gian hoàn toàn có thể làm phôi phai hồ hết nỗi buồn, nhen nhóm tình yêu vào một trái tim đã từng tuyệt vọng. Chính vì vậy hãy đặt ý thức vào thời gian.

Có lẽ như thế thật!

*

Quán nhỏ. Cà phê có vị tình yêu.

- do sao anh yêu thương em?

- Anh yêu em...

- tại sao?

- Lí vị duy nhất bởi vì Anh yêu thương Em. Cầm thôi!

- Hừm! Lí do đường đường chính chính nhỉ!

- Thế vì sao em yêu anh?

- Em cũng chỉ gồm một lí vì chưng thôi!

- Lại là Em yêu Anh chứ gì?

- Không!

- Vậy là gì?

- Trái tim em bảo thế!

- thật không?

Gã áp tai vào vào ngực Hân, miệng đếm "Một, hai, ba, bốn...". Trái tim Hân đập nhanh hơn cho gã đếm. Thực chất trong lòng Hân còn một lí vị nữa để yêu gã. Đó là định mệnh. Định mệnh sở hữu gã đến sẽ không bao giờ mang gã đi đâu. Cùng tình yêu thương này đã là mãi mãi!

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

x

Welcome Back!

Login to your account below

Retrieve your password

Please enter your username or email address to reset your password.