Gia đình và bạn bè - bạn bè, bạn đời hay con cái làm ta hạnh phúc hơn

Script has been disabled on your browser, please enable JS to make this tiện ích work.

Bạn đang xem: Gia đình và bạn bè



Vào những năm cấp hai, anh em đối cùng với tôi là điều thúvị nhất. Tôi gồm một đám bạn 4, 5 đứa nghịch thân cùng với nhau. Công ty chúng tôi đều là nhũnghọc sinh giỏi nhất lớp, được thầy cô yêu thương mến, anh em nể phục. Hồi đó, bài toán cónhững người các bạn và chẳng bao giờ bị quăng quật một mình khiến cho tôi luôn thích thú cùng với việcđến trường. Tôi là đứa được hầu hết người chú ý nhiều vì chưng là học tập sinh xuất sắc nhất nhìlớp, tôi có một hội đồng bọn bày đầy đủ trò nghịch ngợm, chũm là đủ. Vậy nhưng mà trở vềnhà tôi lại cảm xúc cô đơn. Người mẹ tôi luôn muốn tôi cố gắng hơn nữa, đạt nhiềuthành tích xuất sắc hơn nữa. Còn tôi thì luôn khó chịu về gần như yêu cầu khắt khe củamẹ. Tôi ý muốn được vui chơi, được thoải mái, được đọc hầu hết quyển sách tôithích. Còn nhớ rất nhiều ngày lớp 7, 1 tuần nữa là diễn ra kì thi học viên giỏi,vừa lúc đó tôi mượn được của đứa bạn cùng lớp một quyển truyện cổ tích dày hếtsảy, tôi vui vô cùng, cắm đầu gọi ngấu nghiến. Tất yếu mẹ tôi không vừa lòng,nhắc nhở tôi bởi những lời nói mỉa mai. Tôi đâm bực mình và chẳng thèm ôn tậpgì, cứ trưng cuốn sách ra đọc trêu gan mẹ. Kì thi ấy tôi trượt. Thành thật mànói so với tôi khi đó mọi chuyện thật đơn giản cho đến khi thấy mẹ, giờ thởdài, tiếng rầy la trách của mẹ khiến cho tâm trạng tôi nặng nề trĩu. Thi trượt là không tốt,thi trượt thì đề xuất buồn, thi trượt thì đề nghị biết cố gắng hơn,... Đó là rất nhiều gìthái độ của bà bầu dẫn dắt tôi tới một chổ chính giữa trạng tồi tệ. Thời gian này, tôi chỉ thấy đámbạn của bản thân là nhất, chúng thật hay vời, bọn chúng thi trượt tương tự tôi, tôn sùngtôi bởi những lần giải toán nhanh nhất có thể lớp, hóng tôi đi học cùng bất cứ mưa nắng.Trong đôi mắt đứa nhóc cấp cho 2 ấy chỉ thấy đám bạn là điều hoàn hảo nhất nhất cơ mà nó có.

Rồi thì cũng cho ngày tôi vào cung cấp 3. Tôi vốn dĩ lầm lìít nói, ngại giao tiếp, với đám bạn thân thì nói đủ chuyện bên trên trời dưới biểnnhưng nhằm kết thân cùng với ai đó tôi cần tương đối nhiều thời gian. Và môi trường xung quanh mới khiếntôi bị cô lập. Tôi không học cùng đứa bạn hồi cấp 2 làm sao hết, không còn nỗ lực họcnhư trước, tất yếu những thứ mới lạ không ham mê nghi được khiến cho tôi chán nảnthu bản thân một góc. Tôi nhìn xung quanh mà ham, yêu thích được bao gồm bạn, mê man được đi ănđi chơi, được là thành viên của một hội nào đó, được chúng ta giữ chỗ mang lại khi họcthêm, được thuộc đi cùng với nhau lúc tan trường. Dẫu vậy tôi cứ mãi lủi thủi một mìnhvì sự nhạt nhẽo ít nói của mình, vẫn vậy học hành chẳng bằng ai, tôi xuất phát từ 1 họcsinh giỏi nhất lớp thời cấp cho hai biến đổi bét lớp khi lên cấp cho ba. Lần đầu tiên tiêntrong đời tôi cảm thấy cuộc sống đời thường thật sự khó khăn. Tôi không tin tưởng về phần đa điềumình tất cả trước đây. Không hẳn vì tôi tốt, chưa phải vì ước ao chơi cùng với tôi mà lại vìtôi học xuất sắc nhất lớp nên đám chúng ta hồi cấp hai mới thân thiện với tôi sao? Đếnbây giờ đồng hồ tôi chẳng bao gồm gì hết, sắc không, tài trí không, hài hước không, vàđấy mới là con fan thật, cuộc sống đời thường thật của tôi. Ko một người chúng ta thân,không một sự yêu quý. Hóa ra, tôi căm ghét đến vậy. Hóa ra, tôi chẳng bao gồm gì hết,là một đứa bất lợi nhàm chán. Đã bao gồm ngày buổi tối muộn tôi đi học thêm về, quăngsách vở vào trong 1 góc rồi ngồi khóc tu tu như 1 đứa trẻ. Cuộc sống thường ngày áp lực với mệtmỏi khi bị cô lập khiến tôi ước ao làm hồ hết chuyện điên rồ. Tía nghe tôi khóc hoảnghốt chạy ra hỏi:”Có chuyện gì núm con? có gì buộc phải nói cho bố biết bố mới giảiquyết được chứ!” tất yếu tôi chẳng kể gì, chỉ nói không vấn đề gì và âm thầm lặng lẽ tìm mộtgóc khuất. Đấy, tôi nhận biết giá trị của mái ấm gia đình vào phần lớn đêm tối tăm như thếđấy. Lúc cả quả đât quay sống lưng lại cùng với tôi thì vẫn luôn luôn có tía mẹ ở bên cạnh giúpđỡ, lo lắng tới xúc cảm của tôi. đầy đủ ngày xe tôi hỏng, giá chỉ là xa xưa đã cóthể đi dựa vào đám bạn, tuy vậy giờ hầu như là bố chở đi. Bất kể việc gì cực nhọc khăn, hoặclà tôi tự tranh đấu vượt qua, hoặc là phụ huynh giúp đỡ. Thật lòng cơ mà nói tôi muốntrở về hồi cấp hai, ra bên ngoài xã hội có anh em bên cạnh, về công ty được bố mẹ chămlo yêu thương, dù cho có áp lực chuyện học hành cũng đều có thể giải quyết được.Lên cấp ba áp lực đè nén học hành càng nặng nề hơn với khối kiến thức kinh khủng hơn, đãvậy không có bạn bè, khó khăn nhân lên vội vàng mười, nhưng mà may sao vẫn có bố mẹgiúp đỡ chăm lo, về nhà cơm nóng canh ngon được dọn sẵn. Ngôi nhà khi ấy là điềuyên bình duy nhất trong cuộc đời tôi. Cho tới lớp 12, tôi cũng đã thoải mái hơn, chơiđược với nhiều bạn hơn. Cô bạn cùng bàn của mình tính khí không dễ chịu và thoải mái gì mang đến lắmnhưng là một cô gái tốt cùng được bạn bè yêu quý khôn cùng nhiều, khóa bên trên khóa dướingay cả số đông khóa đã ra ngôi trường hay không vào ngôi trường cũng có rất nhiều người quen thuộc biếtcô ấy. Ấy vậy cơ mà sau ca phẫu thuật thừa, cô bạn nói với tôi khoảng thời gian ngắn nằm trongphòng mổ bỗng nhiên cảm thấy gia đình là đặc biệt quan trọng nhất, những thằng bạn trở buộc phải xa vờivà tình yêu nhạt nhòa biết mấy. Ngay cả những thằng bạn thân vai bên cạnh cũngkhông còn nghĩa lý gì nữa, chỉ gồm hình hình ảnh mẹ hớt hải, cha toát các giọt mồ hôi và ônganh trai bế cô chạy xộc vào căn bệnh viện. Đều là gia đình ở mặt lúc trở ngại nhất,đáng sợ nhất, hiểm ác nhất. Thật hoàn hảo và tuyệt vời nhất khi có một gia đình êm ấm. Vậy đấy,cấp cha của tôi trải qua với rất nhiều dòng để ý đến trân trọng gia đình, để giađình lên phía trên hết như vậy đấy.

Sau mười tám năm sinh hoạt quê nhà, tôi học được nhiều bài họcvề yêu thương thương, về mọi điều giá trị nhất vào cuộc đời. Tôi dần hạ rẻ cáitôi của mình, biết trợ giúp và yêu thích người khác, để mình vào vị thế của bọn họ đểhành xử. Tất nhiên tôi vẫn còn nhiều mọi khoảnh tự khắc không kiểm soát điều hành được bảnthân, hành xử thô lỗ thiển cận, nhưng phần lớn thời gian phần đông đã biết bắt buộc làm gìđể ko tổn hại đến người khác và chính mình. Khi cái tôi giảm bớt xuống, nhữngcảm xúc xấu đi cũng dần được gạt qua, vào đh tôi ko còn chạm chán nhiều khókhăn để thích hợp nghi với môi trường mới như những năm trước nữa. Một vài anh bạn đủthân thiết để nhờ vả lúc cạnh tranh khăn, với cô đồng bọn hồi cấp tía tuy tất cả ở khácthành phố nhưng vẫn đang còn thể chia sẻ với tôi được không ít điều. Chỉ là khi bạn cóngười thương, sự quan tâm để ý giành mang đến tôi giảm sút ít nhiều, tuy thế tôi vẫnlà một người đặc biệt quan trọng quan trọng ko thể sửa chữa trong cuộc sống cô ấy, cùng côbạn đó đối với tôi cũng vậy. Shop chúng tôi không tiếp tục tán gẫu như nhiều cặpbạn thân khác, tuy vậy lúc trở ngại vẫn luôn luôn đủ tin tưởng, hiểu rõ sâu xa và tình cảmđể nghĩ đến fan kia đầu tiên. Càng phệ tôi càng phát âm rằng cuộc đời mình chỉ cầnmột người khiến mình đề nghị nói vớ cả, khiến cho mình nghĩ về đến đầu tiên lúc bất trắcnhư nuốm là đủ. Cho dù giúp được gì xuất xắc không chỉ việc nói ra được và hiểu được mìnhđược lắng tai là sẽ nhẹ lòng.

Nhưng rồi cũng có thể có những ngày mưa lất phất bi thương như thế.Giữa tp ồn ào tấp nập chẳng muốn san sẻ cùng ai nỗi lòng mình, chỉ muốnđược một mình suy ngẫm, nằm teo ro vào căn phòng không ai khác riêng rẽ mình, cảmnhận chút cô đơn yên bình. Với bạn bè, cùng với gia đình, nhận ra yêu mến thìphải có trọng trách yêu thương hầu như người. Tuy thế những khoảng thời gian ngắn ở một mình, chomình không khí riêng, mới cảm thấy phiên bản thân hoàn toàn có thể bỏ qua vớ cả, sinh sống chỉ vìmình mà lại thôi, làm các điều bạn muốn mà không phải lo nghĩ mang lại tình trạng,thái độ của bao bạn xung quanh. Cảm xúc ấy thật thoải mái biết bao. Tất nhiên,chúng ta sống với luôn cố gắng vì tình nhân thương ta, nhưng chủ yếu ta cũng là mộtngười yêu thương bạn dạng thân mình cơ mà. Do vậy, nuông chiều chiều phiên bản thân một chút,nuông chiều sự lười biếng của bản thân mình một chút cũng đâu có sao. Sinh sống và nỗ lực chỉvì riêng mình mình một vài lần xem sao, điều này cũng đáng thử lắm chứ. Lúc bốđã có bà mẹ ở bên, khi bạn thân đã có bạn thương, mình cũng nên cho chính mình nhữngkhoảng thời gian một mình yên ổn bình chứ. Tôi bước đầu thực hiện phần lớn cuộc đichơi xa một mình. Đối cùng với tôi một mình thật dễ dàng chịu. Muốn làm gì thì làm, thỏasức với ráng giới, với tất cả thứ bên trên đời. Độc lập, tự do thì sẽ niềm hạnh phúc vậy đấy.Để gồm có tháng ngày như thế, hồ hết ngày chỉ cần muốn “đổi gió” là xách balolên và đi thôi, thì bản thân tôi đọc rằngmình cần nỗ lực trong công việc, một trong những mối quan hệ nam nữ hơn nữa. Rứa gắngtrong quá trình để tự do tài chính, nỗ lực trong những quan hệ để sinh sống biếtyêu thương, yêu thương mình, yêu người hơn nữa, nhằm đi đến đâu cũng có thể có những người, nhữngnơi đợi mình cù về.

Có một lời nói tôi cảm giác vô cùng đúng, “Muốn hạnhphúc bao nhiêu phải âu sầu bấy nhiêu”.Cuộc đời vốn công bằng như thế, bao gồm nhữngphút thăng trầm rút cạn sức lực của bé người, gồm có ngày nhận biết điều bảnthân xem như là giá trị trước đó bỗng trở đề nghị vô nghĩa. Vì họ là con người,nên mọi cảm giác đều được trải nghiệm, đâu như bé robot, hết pin là chẳng còngì. Vậy nên, gia đình hay bằng hữu hay một mình đi chăng nữa, phút giây nàocũng là xứng đáng giá, khoảnh khắc nào thì cũng cho ta những kinh nghiệm và bài học. Chỉcần sống và cống hiến cho chân thành, sống biết yêu thương thương, các chuyện rồi sẽ ổn cả thôi.

Xem thêm:

gia đình không chỉ cần nơi chúng ta được xuất hiện và khủng lên nhưng gia đình đó là nơi chúng ta được yêu thương, được chở che. Mái ấm gia đình là khu vực ta luôn được nhận thêm các lời chỉ bảo, động viên sau mỗi lần vấp ngã. Gia đình là tổ ấm, là chỗ dựa bình yên, bền vững và kiên cố cho bất kể ai trong các chúng ta. Nhân ngày mái ấm gia đình Việt nam (28/6) nhờ cất hộ tới anh chị em em và các bạn công nhân đầy đủ câu nói ý nghĩa, xúc cồn về Gia đình. “Có một địa điểm để về, đó là nhà. Có những người để yêu thương, đó là gia đình. Có được cả hai, đó là hạnh phúc”. Hãy nỗ lực từng ngày và đừng tiêu tốn lãng phí thời gian, để mỗi phút giây trở về gia đình đều là phút giây ý nghĩa và hạnh phúc bạn nhé!


*

Tôi lấy cảm hứng từ những con người tôi gặp trên những chuyến đi, với những câu chuyện của họ, thấy được những khó khăn mà họ đã trải qua, lòng nhiệt huyết và những nguyên tắc riêng rẽ của họ. Cảm hứng của tôi được tạo ra từ tình yêu mà mỗi bậc phụ thân mẹ dành cho bé cái của mình. Và nguồn cảm hứng đó tôi còn nhận được từ những đứa con của tôi, chúng làm trái tim tôi trở đề xuất ấm áp và tràn ngập tình thương. Chúng làm tôi muốn làm việc để cải thiện gắng giới dù chỉ là đôi chút. Và hơn cả những đứa nhỏ làm tôi trở thành một người tốt hơn. ~ Barack Obama.

Mọi thứ thay đổi chúng ta, tuy thế chúng ta luôn bắt đầu và kết thúc mọi thứ với sự thân yêu của gia đình ~ Anthony Brandt

Trong tất cả những điều có thể tưởng tượng được, thì gia đình như là một đường kết nối với quá khứ và cây cầu nối với sau này của mỗi chúng ta. ~ Alex Haley.

Gia đình ko phải là một điều quan lại trọng, mà nó là tất cả mọi thứ. ~ Michael J. Fox.

Gia đình là sự nghiệp cuối cùng. Tất cả mọi sự nghiệp khác hầu hết phục vụ mang lại một mục đích – đó chính là gia đình. (khuyết danh)

Gia đình là trường học của lòng khoan dung, vì nó luôn luôn tồn tại và dạy chúng ta cách sống với những người khác. ~ Karen Armstrong.

Bạn có thể có nhiều bạn bè tuy nhiên bạn chỉ có duy nhất một gia đình. ~ Eugene Lebid.

Không một gia đình nào là hoàn hảo… vẫn có cãi vã, vẫn có chiến tranh, thậm chí là sự lạnh lùng trong một thời gian rất dài, nhưng mang đến đến cuối cùng, gia đình vẫn là gia đình… địa điểm tình yêu luôn luôn luôn hiện hữu

Hãy lấp đầy một ngôi nhà bằng tình yêu, nó sẽ trở thành gia đình.

Tình yêu mái ấm gia đình là mầm mống của tình yêu quê nhà và là đôn hậu của làng hội.- P.Bokentano

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

x