Đủ Can Đảm Yêu Can Đảm Chia Tay !, Khi Tình Yêu Tổn Thương Hãy Can Đảm Buông Tay

Mộc vẫn từng mặc kệ tất cả nhằm yêu Phan, yêu thương anh hơn chính bản thân cô. Nhưng cho đến khi tình yêu đủ lớn, cô lại chọn lựa cách rời xa anh.

Bạn đang xem: Can đảm yêu can đảm chia tay

Mộc.

19 tuổi.

Yêu màu xanh da trời lá.

Chìm đắm vào nhạc của Secret Garden.

Phát cuồng vị hồng trắng.

Con gái hiện ra trong mùa hạ nhưng lại yêu thiết tha mùa đông.

Và, là của Phan.

Người đã xây mang đến cô một ước ý muốn lớn nhất, mãnh liệt nhất, rằng :

- Làm vợ của Phan.

- Làm bà mẹ của nhỏ Phan.

- nhì điều bên trên sẽ tái diễn vào kiếp sau.

---

Không một ai hiểu do sao. Mộc lại yêu Phan nhiều tới vậy. Mặc dù Mộc bắng nhắng, rộn ràng tấp nập và trẻ con con. Nhưng lại là một cô bé cực kì tinh tế và sắc sảo và sâu sắc.

Phan lạnh nhạt với Mộc, Mộc kiên nhẫn ở bên.

Phan cáu giận, Mộc xoa dịu.

Phan đe nộ, Mộc mỉm cười xòa.

Lúc làm sao Mộc chịu đựng hết nổi, quay mặt đi nhưng giận dỗi. Thì cũng chỉ được… 2 giây là quay lại thường xuyên cười nói cùng với Phan.

Dù mang đến lần tệ sợ hãi nhất, sẽ là hôm sinh nhật Phan. Phan bảo Phan bận, Phan không muốn liên hoan tiệc tùng tổ chức sinh nhật gì cả. Vừa phiền nhưng mà vừa tốn tiền. đối với tất cả Phan cũng đang phải sẵn sàng cho kì thi sắp đến của mình nên phải ở nhà làm nốt cho xong. Mộc nghe mà lại thương lắm.

Nên mặc kệ Phan vừa nghe điện thoại cảm ứng sau hàng trăm cuộc gọi nhỡ của Mộc. Thây kệ đang là 8 giờ đồng hồ tối. Mộc vẫn cặm cụi xuống bếp, làm cho cơm hộp cho Phan. Chăm bỡm từng tí, từng tí một. Như là, Phan ghét hương thơm hành. Và nhất là, ý muốn ngon miệng trước hết cần đẹp mắt.

Khi rất nhiều thứ đã tươm tất. Tự nhận định rằng mình đã rất xinh đẹp mắt trong dòng váy xanh lá trước gương. Rồi lại chạy suốt quãng đường 10km để mang cho Phan. Vừa chạy xe cộ Mộc vừa thích thú với ý nghĩ về chỉ gồm riêng mình và Phan trong ngày sinh nhật. Rằng Phan sẽ cảm đụng lắm. Rằng vẫn ôm Mộc vào lòng cùng nói rằng “Cám ơn em nhiều, thật nhiều.”

Và đoán xem, sân công ty Phan khôn xiết rộn ràng. Đèn neon, đèn cây sáng sủa rực cả một góc vườn. Hồ hết tiếng cười nghịch và ca hát. Phan đứng ngay mặt trái. Điển trai vào áo sơmi hồng kẻ sọc và jeans rách nát rất kiểu. Trông gương mặt Phan chẳng dường như gì là stress vì thức khuya. Càng chẳng dường như gì là khôn xiết đói khi mà vừa mới được bạn đưa đến dĩa bánh kem ngon lành.

Mộc nhẹ nhàng đặt lại hộp cơm trắng “xinh đẹp” của chính mình vào giỏ xe. Chạy mọi nơi. Để rồi dừng xe và tựa vào thành tường vào một ngõ nhỏ tuổi xa lạ giữa lòng Hà Nội nhỏ bé này. Mười ngón tay xanh xao nhỏ gò của Mộc vốn đã yếu mềm, ni lại càng run rẩy hơn. Mộc cố gắng lắm, ráng lắm mà quan trọng nào cầm cố chặt tay bản thân lại được. Rồi thì, Mộc quị xuống. Mộc tất yêu nhớ nổi cô đã đứng lặng đi như thế bao lâu. Chẳng thể nào nhớ nổi làm thế nào cô hoàn toàn có thể về được nhà. Để rồi sáng hôm sau nhận được sms của Phan như vậy này:

- Anh xin lỗi vì ngày hôm qua chẳng thể nào gặp mặt em được. Mình vẫn bù lại sau nhé, được không? yêu thương em.

Và nắm là mọi âu sầu đêm qua vào Mộc tan vươn lên là hết. Mộc tự dỗ dành xoa nhẹ với hầu như ý nghĩ như thể chắc Phan cần có một khoảng không gian riêng biệt với chúng ta bè. Hoặc là Phan muốn sẽ làm cho mình một bất ngờ sau đêm qua không chừng. Và rồi, Mộc lại thanh thanh reply mang lại Phan :

- Vâng, ko có gì mà, anh chớ nghĩ nhiều. Anh học dĩ nhiên mệt lắm nhỉ. Anh thi xuất sắc nhé. Yêu anh xxxx

Thế đấy, Mộc chẳng khi nào giận Phan lâu được. Cùng mặc mặc dù rằng là, những người bằng hữu của cả hai số đông chép mồm thương (hại) Mộc.

Mộc nhằm ngoài toàn bộ những khẩu ca ấy.

Đơn giản mà, Mộc nghĩ về rằng, hãy cứ yêu. Yêu tình thực thì ko sợ khổ cực đâu. Không sợ tổn mến đâu. Trong tình cảm, hoặc là mang lại rất nhiều, hay là nhận hết sức nhiều. Vậy thôi.

Mộc yêu Phan và chuẩn bị sẵn sàng làm toàn bộ vì Phan. Hoàn toàn có thể người khác nói Mộc mù quáng. Nhưng mà khi yêu mà cứ giữ lí trí thì còn là một tình yêu đúng nghĩa không ? Mộc ko thích giống như các người khác, để vuột mất thì mới nuối tiếc hay nỗ lực này, gắng khác. Mộc không lúc nào muốn mình phải nuối tiếc mặc dù chỉ trong một phần nghìn của giây.

Mộc yêu thương Phan.

Không chỉ vị những ngày tháng tứ Phan chở Mộc đến lẵng hoa loa kèn. Phần nhiều ngày mưa Phan có hộ Mộc cây dù. Hầu hết ngày Mộc bé Phan cảu nhảu nhưng vẫn đưa mang đến Mộc viên thuốc. Không những vì Phan càng thờ ơ càng làm Mộc bị cuốn hút. Không chỉ là vì Phan chưa lúc nào nói yêu thương Mộc làm cái bản tính hiếu thắng nuốm hữu khiến cho Mộc chạy về phía Phan.

Mà do vì, sự an ninh và bình ổn của Mộc từng thời khắc ở bên Phan. Mộc được khóc an nhiên, được cười cợt trong trẻo. Được làm thiết yếu mình. Xúc cảm đó khiến cho Mộc thấy như bản thân thanh khiết cho từng đầu ngón tay và êm ả đến từng hơi thở. Đó là điều quan trọng nhất.

Khi mà lại mình yêu một ai đó cùng khi suy nghĩ về một ngày không còn có họ nữa cũng làm bạn thích ngạt thở.

Liệu có ai gọi được Mộc tuyệt không?

“Mặc kệ! tất cả đều là bạn ngoài. Để yên đến tôi yêuuuuuuuuuuu!"

Mộc đã tự bản thân hét lên như vậy.

Thế đấy, Mộc cứ giữ lại niềm tin. Với (vẫn) yêu thương Phan hơn bất kì ai.

---

Đùng một cái.

Phan nên đi quân sự ở Mai Lĩnh. Không năng lượng điện thoại, không email, không gặp mặt. Tận hơn 2 tháng. 2 mon thôi. Cơ mà Mộc thấy dường như cả một “kỉ băng hà” đã hiện ra trước mắt.

Ở nhà một mình. Mộc cảm thấy quả đât chao đảo. Gắng đấy. Lưu giữ một người đến độ chao đảo. Kinh điển quá đề nghị không. Cầm cố là dẹp hết toàn bộ mọi hẹn hò, những các bước “vặt vãnh”. Mộc ngừng hoạt động phòng, triệu tập toàn bộ sức lực lao động để…v iết thư đến Phan. Ban đầu từ bài toán chọn bao thư vẫn là cả một kì công. Từ bỏ màu, họa tiết, text nghỉ ngơi trên đấy (đơn giản vì Mộc muốn bất kỳ điều gì dành cho Phan cần thật-đặc-biệt). Vậy nên khi bước đầu cầm viết Mộc cực kỳ căng thẳng như cô sắp lao vào thế chiến lắp thêm 3 vậy.

“ bắt đầu thế làm sao nhỉ?"

“À biết rồi”

Phan yêu dấu của em…

“Thôi sến quá điiiii.”

“Hay là cố gắng này nhỉ”

Phan !

“Giời ạ, mở màn thư gì mà lại như vả vào mặt tín đồ ta thế. Chẳng êm ả dịu dàng gì cả. Mày gồm phải đàn bà không vậy”

“Hay là nạm này…thế này…thế này…”

Cứ như vậy mà ngôi nhà toàn giấy lộn màu trắng vo viên. Cuối cùng, lá thư được mở màn với tốt nhất hai chữ “Yêu thương”. Rồi Mộc bắt đầu kể cho Phan nghe về những ngày này.

Rằng các ngày không tồn tại Phan tp. Hà nội sao mà to lớn quá. Rằng Mộc đã học nấu bếp thêm một món ăn, chờ Phan về đang trổ tài. Rằng ông thầy dạy dỗ tiếng Pháp mới của Mộc thật căm ghét làm sao. Đến cả chuyện mới trong ngày hôm qua đây thôi Mộc thiếu cẩn trọng sơ ý làm cho đứt ngón tay út mà không có ai mắng Mộc “Sao em là con gái mà lề mề vậy?”

Mộc cứ viết, viết, rồi viết. Cực kỳ nhiều. Hết sức nhiều. Vậy mà cái ps lại rất là giản dị cụ này:

- Anh biết em yêu anh mà, đề nghị không?

Mộc yên tâm ra bưu năng lượng điện gửi nhanh. Thì thầm mỉm mỉm cười với ý cho rằng Phan đang nhăn phương diện xấu hổ với đồng đội khi nhận ra thư của cô. Sau khoản thời gian đọc thư, đang là một nụ cười cho Phan. Cho dù Phan vẫn chẳng trả lời. Nhưng chỉ việc Phan biết Mộc nhớ Phan, yêu thương Phan đến chũm nào. Cũng đã là đủ lắm rồi.

Yêu yêu thương ấy mà, sẽ là rất đơn giản và dễ dàng thôi, khi biết mình hạnh phúc vì sự hiện lên của một ai đó trong cuộc đời này.

Xem thêm: Review 7 Loại Son Lipice Sheer Color Có Chì Không ? Son Lipice Có Tốt Không

---

2 tháng cũng qua đi.

Mộc mang lại nhà Phan vào buổi sớm ngay sau hôm Phan về. Đoán chắc hẳn rằng Phan vẫn còn đang ngủ nên cô vào bằng cửa sau vì hiểu được thể nào bà bầu Phan cũng đang chăm lo cho sân vườn hoa sau nhà. Cùng bác bỏ ấy chuyên chút một chút cho vườn hoa, trò chuyện đôi nét rồi bác bỏ ấy hối:

- Thôi con cháu lên phòng với thằng Phan đi. Để bản thân bác tại đây được rồi. Khiếp. 2 mon rồi cơ mà.

Mộc e dè mỉm cười, dạ thiệt khẽ rồi ngay sau khi cánh cửa ngõ khép lại. Nhanh chóng cô lao đi với tốc độ tên bắn đến trước phòng Phan. Rồi chỉn chu trang phục đẩy cửa cách vào. Bất ngờ vì anh sẽ ngồi sinh hoạt bàn máy vi tính từ lúc nào, Mộc “Á” lên một giờ rõ to.

- Ơ, em vừa cho à. Sao mang lại sớm cố ? Có gặp gỡ Mẹ anh không? – Phan con quay lại, gãi gãi đầu và chú ý Mộc.

- Em có. À, em muốn gặp mặt anh thôi mà. Em vừa thủ thỉ với bác bỏ rồi. Anh đang làm những gì thế? – vừa vân vê dòng váy Mộc vừa trả lời.

- Anh vẫn viết bài xích thu hoạch thôi. Em cứ ngồi tự nhiên nhé. Anh ngừng ngay đây.

Mộc cười tươi. Tuy nhiên Phan không quan sát thấy. Cũng chính vì lâu lắm rồi Phan new nói êm ả như chũm với Mộc.

Trong thời gian Phan sẽ lộc gộc gõ từng chữ thì Mộc tranh thủ vệ sinh phòng mang lại anh. Khi vẫn lúi cúp xếp gọn gò sách vở, giấy tờ thì Lu
Lu – con cún white xù kiêu kì chạy vào. Trông khuôn phương diện nó bư ra rất bi hùng cười, do nó đã mải ngậm vật dụng gì đấy. Vì muốn ôm nựng nó buộc phải Mộc đề xuất lấy mẫu thứ khiến cho con cún mê mệt ấy ra. Mộc khựng lại một chút.

Là một tờ giấy. Không hẳn một tờ giấy 1-1 thuần. Tờ giấy vô cùng quen, khôn xiết rất quen.

Có phải, tờ giấy đó, Mộc vẫn viết ra bằng toàn bộ những yêu thương thương, nhung ghi nhớ và đợi đợi?

Có phải, tờ giấy đó, Mộc đã gửi đi bằng tất cả những bình yên, an nhiên và vụng dại?

Trân trọng biết bao, giữ giàng biết nhường nào…

Vậy cơ mà giờ đây, nhàu nhĩ với lủng lỗ li đưa ra bởi hàm răng sắc nhọn của một nhỏ cún. Thậm chí, thậm chí, bao thư vẫn không được mở…

Mộc cúi mặt, khẽ hỏi Phan:

- Anh này, bức thư em gửi. Anh nhận thấy chứ?

Vẫn không quay lại, Phan vấn đáp bằng giọng cực kỳ bình thản:

- Ừ, anh tất cả mà. Anh gọi rồi. Sao vắt em?

Mộc vuốt thẳng bức thư. Đặt bên dưới sàn nhà. Và lặng lẽ xuất hiện ra về.

Có một trái tim bằng pha lê.

Vừa rơi xuống.

Vỡ tan.

---

7 ngày với hàng ngàn cuộc điện thoại tư vấn và lời nhắn từ Phan.

7 ngày với mọi hồi chuông cửa réo rắt.

7 ngày với những đêm triền miên nội địa mắt với đau đớn.

7 ngày. Cho một kết thúc.

Vào ngày sản phẩm công nghệ 8. Mộc đã ra mở cửa. Đứng trước Mộc không còn là một Phan kiêu hãnh, lạc quan của ngày nào. Mà là 1 trong Phan tiều tụy, stress và e ngại.

Mộc khẽ cười. Nụ cười không còn bùng cháy rực rỡ như hoa phía dương thời xưa mà lấp ló ưu phiền. Sau thời điểm đưa đến Phan một bức thư, Mộc choàng tay tới. Ôm dịu anh và thì thầm :

- trợ thời biệt.

“Có thể anh cho rằng em vẫn giận dỗi. Đang cực kì giận dỗi.

Nếu anh lưu ý một chút. Thì giận dỗi, với tổn thương. Là hai khái niệm trọn vẹn khác xa nhau. Hầu như thứ vẫn qua thật rồi, Phan ạ. Qua rồi đều ngày em bỏ mặc tất cả chỉ để yêu anh, em từng yêu thương anh hơn hết thảy, hết thảy phần đa điều. Qua rồi đều ngày em phủ định chủ yếu mình để cho phép em mỉm mỉm cười trước những khổ sở mà anh mang lại. Cùng giờ đây, em cũng sẽ dũng mãnh mà từ giã anh bằng một nụ cười như thế.

Có thể… rất có thể anh cho là em vẫn mãi ngoan ngoan ngơi nghỉ đó, chờ đợi và thương yêu anh hết mực. Bất chấp những tổn thương, bất chấp những sự lừa dối. Em sẽ tự nhủ cùng với mình rất nhiều lần, ví như anh ko yêu yêu đương em, thì em đã yêu mến anh thật nhiều, để đủ cho tất cả hai.

Những lúc anh ko vui, anh bực mình. Em chỉ bao gồm một để ý đến duy độc nhất là hãy lôi anh ra ngoài, dù anh lảu bảu khó chịu, nhằm kể đến anh nghe những câu chuyện ngu ngốc tuy thế thật bi thương cười. Và chỉ cần nhìn thấy nụ cười của anh thôi, em sẽ thấy an ninh biết chừng nào.

Em yêu thương anh nhiều bởi thế đấy.

Em lúc nào thì cũng nhớ anh, trong cả khi ngồi kề bên. Thì cũng thấy nhớ rất nhiều. Ghi nhớ như lá nhớ cành, nhớ như việc người ta tất yêu quên thở vào từng giây một. Nỗi ghi nhớ ấy minh bạch như một ngày phải gồm sáng với tối, như phải xuất hiện trăng cùng mặt trời.

Em ghi nhớ anh nhiều do đó đấy.

Mà, anh yêu em, nhớ em. Không hơn nổi một fan dưng.

Em hay tự an ủi bạn dạng thân rằng, không hẳn anh không yêu em đâu, không phải anh mặc kệ em đâu. Chỉ là, anh đang thân thiết em, thương em theo cách mà anh muốn. Mặc dù nó không ngọt ngào, không vơi dàng, dẫu vậy em sẽ giữ cho khách hàng một niềm tin kiên cường rằng, một ngày nào kia anh sẽ nhận thấy em đặc trưng biết nhường nhịn nào, rằng chỉ cần phải có em thôi, anh đang đủ mức độ vượt qua tất cả.

Em không nên rồi. Yêu cầu không Phan ?

Chẳng cần phải tỏ ra táo tợn mẽ. Ừ, Phan ạ. Em sẽ khóc khôn xiết nhiều. Cho đều kỉ niệm của bọn chúng ta, cho hầu hết yêu yêu đương đong đầy em đang trao gửi về anh trong vô vọng. Nhắm mắt em nhớ anh. Mở mắt em ghi nhớ anh. Đến một nhịp thở cũng có tác dụng em đau.

Khi anh yêu thương một ai kia thật nhiều, thì khi không thể nhìn thấy, bắt buộc nghe giọng sẽ có tác dụng anh hết sức sợ hãi. Anh đắn đo họ đang cầm cố nào, đang có tác dụng gì, tất cả đang ổn không. Anh sẽ khá bất an. Cùng nhớ thương siêu nhiều. Đến nỗi chỉ ước ao khóc òa lên thôi.

Em đã viết bức thư ấy. Bằng toàn bộ những yêu thương nhằm xoa nhẹ hết thảy sự khiếp sợ ấy. Để an tâm rằng, anh rồi vẫn đọc được, phát âm được. Không hẳn em tham lam đâu, mà anh chưa khi nào cố cố gắng để giữ lại em lại!

Có các nỗi nhức anh khiến ra cho tất cả những người khác, anh không nhận ra, không có nghĩa là nó ko tồn tại.

Em vẫn còn đó yêu anh tuy nhiên em không còn cần anh nữa, không đồng ý anh nữa.

Không rất cần được xin lỗi em đâu, Phan. Em không lúc nào trách cứ anh cả, vị khi yêu một ai đó, là trao chọ bọn họ quyền được thiết kế đau mình. Nên anh không nên xin lỗi em đâu. Mà, hãy nhằm em tự xin lỗi phiên bản thân mình, Phan nhé !

Em hay tự hỏi mình: “Mày có thể yêu anh ấy đến mức nào?”

Giờ thì em tất cả câu trả lời rồi Phan ạ. Em rất có thể yêu anh không ít tới khi tình thương trong em đầy đủ lớn, để rất có thể rời xa. Đủ can đảm, nhằm buông tay một fan em yêu thương hơn phiên bản thân mình.

Ps: hồ hết giấc mơ, về nơi ở và đa số đứa trẻ, em vẫn khẩn thiết yêu chúng khá nhiều. Dẫu vậy anh, thì đã bước chân ra khỏi kia rồi, Phan ạ.

Tạm biệt."

---

Phan sẽ đứng yên đi trước góc cửa Mộc rất lâu sau đó. Dù ô cửa đã khép trường đoản cú bao giờ.

Mộc gan dạ yêu. Và dũng cảm chia tay.

Không thể nói Mộc đúng, giỏi sai. Do trong tình yêu không đề xuất cái call là chân lí. Đơn giản là Mộc đang yêu hết lòng, yêu thương mãnh liệt, say mê với đầy hi sinh. Chỉ việc mình đã từng trân trọng và giữ gìn như thế. Nên những lúc buông tay sẽ không còn hối tiếc, không được phép ăn năn tiếc.

Đừng buồn, khi một ai đó đã chối từ được làm cả thế giới của mình. Hãy mỉm cười cợt đi nhé. Để mừng đón lại cả nhân loại đó. Với toàn vẹn 7 tỉ người còn lại. Cùng đâu đó không tính kia, vào 7 tỉ bạn ấy, gồm một ai đó đang mong chờ để được gia công cả quả đât của mình…

Yêu một fan cần không hề ít can đảm, và chia ly một tín đồ khi trong tâm địa vẫn còn yêu thì còn cần nhiều dũng cảm hơn nạm nữa. Vì tình yêu không nên duy trì bằng dẻo dẳng, nuốm chấp, bằng sự thương sợ hãi hay bất kể một lí bởi vì nào khác... Yêu chỉ bởi vì yêu thôi!Tôi nhìn cô gái ấy với ánh nhìn thương cảm, đôi mắt tròn to, trong trắng ngày nào, giờ đồng hồ đầy nước mắt. Em ngồi bó gối vào gian phòng tối, bình thản để tóc xõa rối bù, phương diện mũi đỏ ửng... Tôi hiểu được em đang nói lời chia ly với nam giới trai ấy.Hẳn là em vẫn còn đấy yêu phái mạnh trai ấy những lắm, ấy ráng mà em lại đi nói lời chia tay. Em ngu quá đi thôi. Nhưng mà, em can đảm lắm, cô nhỏ xíu của tôi à!
Em và người ấy yêu nhau lúc ban đầu ngọt ngào lắm. Lũ bạn em cũng đề xuất ghen ghen tuông nữa cơ mà. Tình nhân em vừa trọng tâm lí, lại chiều chuộng, em tưởng rằng cuộc đời này chỉ với em với những người ấy. Rồi cuộc đời đưa đẩy, em và người đó mỗi người một nơi. Tín đồ ấy bận bịu, bạn ấy dần dần tránh những hỏi han, fan ấy dần dần xa lánh em, bỏ mặc em. Em buồn, và em cứ khóc mãi, nhưng cũng đều có giải quyết được vấn đề gì đâu. Một nhì lần giận hờn thôi, rồi em đâm bi thương chính mình. Em cứ day xong chẳng biết cần làm cụ nào. Bạn ấy nói yêu quý em nhiều, mà lại cũng chỉ nên nói thôi, vày em cảm thấy được mà. Ví như em im lặng, thì fan ấy cũng để em tự mất tích trong cuộc sống của fan ấy thôi...Ngày trước, lúc mới bắt đầu yêu bạn đó, em tất cả hỏi tôi rằng: "Có đề xuất yêu không?". Tôi đã lạnh lùng đáp với em: "Bởi sau yêu còn có chia tay nữa đấy. Nếu gan dạ yêu, thì một ngày nào này cũng phải gan góc chia tay. Đấy là vấn đề rủi ro hoàn toàn có thể xảy ra. Nếu đồng ý thì cứ yêu thương đi". Em tội nghiệp ngồi nghĩ về mãi, em run rẩy hại hãi, cơ mà tôi biết em yêu người ấy lắm mà. Gắng rồi em vẫn ra quyết định yêu, chẳng thèm băn khoăn thêm nữa. Ngày hôm nay, loại điều tôi đã cảnh báo ấy xảy ra, em lại chỉ có 1 mình giữa gian phòng tối. Em của tôi, lẩn thẩn nghếch cùng khờ đần độn lắm, nhưng lại tôi vẫn khen đến sự kiêu dũng của em lúc nói lời phân chia tay, tuy vậy em còn yêu tín đồ ấy khôn xiết nhiều.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

x