Tố Yên sẽ gửi đến Hotcourses lá thư “Cám ơn người mẹ vì bà bầu là mẹ của con” nhắc về đầy đủ mẩu kí ức trường đoản cú thuở mới lọt lòng chị em đến khi cô đã phát xuất du học tập Mỹ. Đặc biệt là yên đã share với Hotcourses các vần thơ xúc rượu cồn mà ba của cô đã làm khi cô còn vào bụng mẹ.
Bạn đang xem: Vì mẹ là mẹ của con
Chúng tôi vẫn sẽ liên tiếp nhận thư mang đến ngày 31.8.2012. Hãy gửi những cảm hứng của bạn đến add info
hotcourses.vn để bộc bạch những tình yêu mà bạn muốn dành đến mẹ.Những bài được chọn đăng bên trên trangwww.hotcourses.vnsẽ được shop chúng tôi in ra với gửi về tận add bạn muốn gửi tới mẹ tại vn cùng một phần quà ý nghĩa từ Hotcourses. Cũng chính vì thế, bạn nhớ ghi rõ chúng ta tên và showroom người dìm để công ty chúng tôi tiện liên lạc.
Các bài viết nhân mùa Vu Lan
Lần trước tiên làm mẹ
Bàn tay em hậu đậu về
Đêm khuya con khóc nhè
Mi em tràn nước mắt
Nào việc thay tã lót
Nào câu hỏi bồng bế con
Em như thể chim non
Lần đầu vươn đôi cánh
Bộn bề bao gánh nặng
Đêm khuya giấc chẳng tròn
Thân em như chỉ còn
Niềm vui và tình mẹ
Sống xa quê hương, thi thoảng dịp một mình, tôi vẫn thường xuyên nhớ lại những bài bác thơ bố sáng tác lúc tôi còn là một bé bỏng gái tí hon bắt đầu lọt lòng mẹ. Thời gian còn ngơi nghỉ nhà, mẹ cũng hay nói tôi nghe về loại ngày xửa rất lâu rồi ấy - phần lớn ngày tháng cơ mà tôi - đứa đàn bà đầu lòng của mẹ còn không biết nghe, biết đọc lòng mẹ, khuya nào cũng oe oe vòi bà bầu dỗ dành.
Nhanh thật, liếc qua rồi ngoảnh lại, tôi giờ đã là một thanh nữ hai muơi nhì tuổi, loại tuổi nhưng không ít các nàng đã lên xe bông về bên chồng, rồi nhiều khi đã sắp tới sửa chào đón thêm một thiên thần nhỏ nhắn nhỏ. Nhị mươi nhì tuổi, cũng là cái tuổi mà chị em tôi lúc đó đã để đều cuộc vui, phần lớn tiếng cười cợt giòn tan của lứa tuổi đôi mươi sang một bên, để nhường chỗ cho một trọng trách vĩ đại hơn tất cả: thiên chức làm cho mẹ. Nhìn lại mình, tôi chưa đến lúc đón nhận cái vinh hạnh đó đề xuất thật cấp thiết hiểu được sự vất vả của mẹ. Chính tía cùng số đông dòng thơ đã gửi tôi ngược dòng thời gian về cùng với ngày thơ ấu ấy - tôi quan sát thấy chị em rưng rưng lệ ôm tôi vào lòng dỗ dành, đôi mắt hằn rõ sự mỏi mệt vày những đêm mất ngủ nhưng lại lại ngân ngấn phần nhiều giọt lệ hạnh phúc…
Hai mươi mấy năm trời, tôi đã nghe, biết, thấy và nhiều khi đã nếm được phần nào gần như vị đắng, cay, mặn mà bà bầu từng nếm trải từ cơ hội tôi chào đời.
Mẹ tôi rủi ro mắn khi được sinh ra vào loại thời giang sơn còn loạn lạc, ông bà ngoại còn nghèo, miếng cơm manh áo thỉnh thoảng còn thiếu thốn chứ chưa kể tới việc học tập hành. Vị lẽ vậy, bà bầu cũng chẳng bắt buộc tuýp người thanh nữ có vị cụ trong buôn bản hội nhưng mà chỉ là 1 trong những người thanh nữ bình thường, cũng cần bươn chải, lăn lộn với cuộc sống thường ngày để phụ bố tôi (một nhân viên nhà nước cùng với đồng lương ít ỏi lúc bấy giờ) để nuôi nấng tôi và sau đây là em gái tôi – hai viên vàng của chị em như người mẹ vẫn thường nói vui. Nhìn bà mẹ bây chừ, ở trong nhà cao cửa rộng, cuộc sống đời thường tuy không giàu có khấm khá như tín đồ ta mà lại cũng đủ để gọi là ăn uống chắc khoác bền, chắc không có ai dám nghĩ người mẹ tôi đã có lần lăn lộn qua lừng chừng bao nhiêu chiếc nghề để nhưng sống, nhưng mà nuôi nấng hai mẹ tôi. Xuất phát từ một cô người công nhân xếp áo quần đến người cung cấp vé hội chợ, trường đoản cú lúc bán chè đầu ngõ, phân phối bánh canh cuối xóm cho đến lúc phân phối từng viên kẹo, cuốn vở mang lại trẻ nhỏ.
Cuộc đời thăng trầm của bà bầu trong đôi mắt tôi chỉ ra như một cuốn đái thuyết không biết đến lúc nào sẽ sở hữu hồi kết, cứ triền miên như thế với đầy rẫy đa số sóng gió của cuộc đời.
Xem thêm: 3 công thức khoai lang nướng nồi chiên không dầu thơm ngon, hấp dẫn
Tôi còn nhớ, lúc em gái tôi sinh ra được một thời gian ngắn cũng là lúc cha bệnh. Trong hai con mắt của đứa trẻ con lên năm, lên sáu, tôi vẫn có thể nhận ra bà mẹ tôi như ngày 1 hao mòn giữa mẫu dòng xoáy oan nghiệt mà ông trời đã trải thách. Vừa buộc phải chạy ngược chạy xuôi lo mang đến ba, vừa yêu cầu lo tìm tiền trang trải đến cuộc sống, song vai mẹ lúc ấy tôi tưởng chừng như nặng trĩu đến cả đôi chân sẽ đề xuất ngã quỵ. Nhưng, bà bầu tôi đã kiên trì giấu đều giọt nước mắt vào trong nhằm thay ba gánh vác cả một gia đình, vì bà mẹ thương ba phụ thân con, mẹ hiểu ba phụ thân con cần mẹ nhất. Đâu đang hết, từ nhỏ tuổi đến lớn, nói cách khác chị em tôi đang không biết bao lần làm bà bầu khóc hết toàn quốc mắt. Số đông đứa con nít luôn như vậy, như thế nào là nóng cao, rồi té, ngã, trượt, va chạm, rã máu, nằm viện, hầu như ai cũng đã trải qua lúc còn là trẻ con thơ. Phần lớn lúc đó, mẹ luôn luôn là người yếu đuối và mau nước đôi mắt nhất, vày lẽ gồm tình yêu mến nào giành cho con lớn hơn tình mẹ?
Thật thế, hai chữ “làm mẹ” luôn nối liền với sự vất vả, lo lắng, nặng nề mà chỉ có tình yêu thương của một người người mẹ mới đủ lớn để giúp đỡ vượt qua tất cả. Như bà mẹ tôi vẫn hay trung ương sự, lúc con còn phía trong bụng mẹ, mẹ lo chần chừ con tất cả lành lặn chăng? Khi con chào đời và đã chứa được tiếng khóc oe oe, mẹ cuống quýt nhìn xem đôi mắt mũi miệng phụ nữ có xinh không? Rồi nhỏ đươc mười mấy mon tuổi, chị em lại mong được chứng kiến những bước tiến chập chững đầu đời. Con lớn thêm chút nữa, bà mẹ lại cần dạy cho bé bập bẹ “ba ba người mẹ mẹ”, conchậm nói hơn phần nhiều em nhỏ xíu khác, bà mẹ cũng lo ngại không im lòng. Còn ngày thứ nhất con mang lại lớp, người mẹ phập phồng lo sợ bé bỏng con tất cả khóc nhè tuyệt không, rồi không biết con học hành có theo kip bọn chúng bạn? Đã thế, từng kì thi đến, nhỏ hồi hộp một, bà bầu cả mười, mong con thành công xuất sắc để con vui, để người mẹ tự hào…Và thời gian trôi, đến một ngày như thế nào đó, phụ nữ phải đi lấy chồng, phải ra đi mẹ, chị em vẫn cầu ước ao cho con gặp được người bầy ông tử tế, yêu thương thương bé thật lòng như bố thương mẹ. Bà mẹ còn buộc phải dõi theo con, lo lắng cho con dài lâu năm nữa dù con không thể ở cạnh mẹ từng ngày như cơ hội xưa…
Thật vậy, tôi giờ đồng hồ đã cất cánh xa thoát khỏi vòng tay của người mẹ mất rồi. Xa bà mẹ đã hơn một năm trời, đối với tôi như mười năm đằng đẵng nhưng mà chưa lúc nào tôi cảm thấy thiếu vắng ngắt sự đon đả của mẹ, dù cho mỗi ngày, sóng điện thoại thông minh chỉ liên kết hai mẹ con tôi chừng mươi phút. Nơi xứ tín đồ xa xôi, tôi thèm lắm hầu như món nạp năng lượng mẹ nấu, thèm ly nước cam không đường chua lè bà bầu vắt dù cho cam Mỹ tất cả vàng, gồm ngọt; tôi thèm được nũng nịu vòi chị em gội đầu bằng nước nóng đông đảo lúc lười biếng; thèm được bà bầu khen chê trắng đen, mập ốm, phương diện mụn tuyệt răng vàng;thèm cùng còn thèm những nhiều sản phẩm công nghệ nữa…
Bỗng ghi nhớ lại hầu hết câu hát trong bài bác “Nhật cam kết của mẹ”
Một ngày bé lớn, một ngày con khôn, một ngày con phải đi xa Mẹ,
Bước chân vững vàng vàng, khó khăn chẳng màng, biển rộng trời cao nhỏ vẫy vùng,
Một ngày bỗng nhiên nắng, một ngày thốt nhiên mưa, lòng bà bầu chợt nhớ nhỏ vô bờ
Nhớ sao dáng hình, lưu giữ sao nụ cười, nhớ nhỏ từng tích tắc cuộc đời...
Con gái là vậy, không sớm rồi muộn, cũng trở nên có một ngày phải ra đi mẹ. Tôi gọi được nỗi nhớ nhỏ chất chứa trong tâm mẹ và tôi cũng vậy, chưa khi nào nguôi nỗi ghi nhớ nhà, ghi nhớ mẹ. Gìơ đây, khi tôi sẽ chẳng còn là một một bé xíu con ngày làm sao hồn nhiên bên mẹ nữa, tôi đã hoàn toàn có thể sống từ bỏ lập cùng cũng bắt đầu có những thành công xuất sắc nho nhỏ dại trên mặt đường đời, tôi cảm giác biết ơn bà bầu vô cùng, chính vì trên số đông ngả con đường tôi đi qua đều thấp thoáng hình trơn của bà bầu tôi.
Có lẽ rằng, nhì từ “Cám ơn” cần yếu nào đủ nhằm tôi thanh minh lòng mình với chị em và những điều bà mẹ đã hy sinh cho tôi quá nhiều để tôi có thể tóm gọn gàng sau nhị tiếng “cảm ơn”.
PNO - về tối 21/11, Hội Liên hiệp đàn bà và Hội Liên hiệp giới trẻ TP.HCM phối hợp tổ chức lễ tuyên dương 48 gương “Người con hiếu thảo” cấp thành phố năm 2017.
![]() |
Anh Thiện chơi bầy cho phụ huynh nghe |
Một mình lo 3 tín đồ bệnh
Phải sát 22g, tôi mới gặp mặt được chị Huỳnh Thị Lan Phương, SN 1967, ngụ tại thành phố 4, phường Linh Trung, Q. Thủ Đức. Mẹ và anh trai sẽ ngon giấc, chị Phương ra bàn lui cui dọn dẹp, soạn bài bác cho hôm sau. Ngồi mặt em gái, chị Huỳnh Thị Lan hương (SN 1960) xuýt xoa: “Tôi mắc ung thư đã 15 năm nay, không làm cái gi được đến em quanh đó phụ nấu ăn bữa cơm, lặt bó rau. Đời long đong quá, mà lại Phương chẳng than vãn bao giờ”.
Sau lúc sinh cô đàn bà Huỳnh Thị Lan Phương, bà Huỳnh Thị hương Phấn (SN 1935) nên ra vô khám đa khoa Chợ quán như cơm bữa. Bà trở yêu cầu nóng nảy, dễ dàng giận, thường phá huỷ đồ đạc. Lan Phương mập lên, vừa đi học, vừa siêng mẹ. Năm 1986, chị biến hóa giáo viên ngôi trường tiểu học tập Nguyễn Văn Triết, còn chị gái Lan mùi hương thì dạy dỗ Trường trung học cơ sở Xuân trường (Q. Thủ Đức).

Có hôm, thấy đàn bà mặc áo dài, bà Phấn hỏi: “Đi đâu, làm những gì mà đi suốt” rồi la chửi, quăng bể thiết bị đạc. Yêu đương mẹ, Lan Phương thậm chí không đủ can đảm khóc trước phương diện bà. Chị nhẫn nại nhặt nhạnh từng sản phẩm một, chờ mang lại khi bà mẹ dịu lại mới nôn nả đến trường. Cách đó 10 năm, bà Phấn quăng quật nhà đi long dong khắp nơi. Trong những ngày ngược xuôi tìm, lòng chị Phương ngổn ngang, ăn uống một dĩa cơm nguội cũng quặn lòng mến mẹ. Chị trung khu tình: “Giờ vẫn phập phồng lo, sợ mẹ lại lạc. Giấc ngủ bà mẹ chập chờn, cứ 3, 4g là bà dậy lục đục khắp, ví như nhà không có trái cây tuyệt thức nạp năng lượng ưa thích, bà đang giận. Chị em tôi bệnh dịch về lòng tin nên luôn cần phải có người bên cạnh”.
Năm 1999, chỉ từ một học tập kỳ nữa là xong chương trình huấn luyện và giảng dạy thạc sĩ thì anh Huỳnh quang quẻ Hồng (SN 1963, anh thiết bị hai của chị ấy Phương) vạc bệnh tâm thần phân liệt. Tự đó, anh luôn trong trạng thái sợ hãi, không chịu được giờ ồn phải cứ co ro một chỗ. Đến năm 2002, chị Lan hương thơm lại phát hiện bị ung thư đại tràng, viêm gan cực kỳ vi B. Không còn chở anh tới căn bệnh viện, đưa chị đi nội soi, xét nghiệm máu, thầy giáo Lan Phương lại chạy chợ lo cơm trắng nước mang đến mẹ. Bản thân cũng “gánh” đầy đủ bệnh, từ bỏ bướu cổ, bướu sợi đường vú, cho u xơ tử cung, nhưng chị vẫn gồng fan chống chọi, không nói lể giỏi tỏ thái độ bi thương phiền trước mặt mẹ, anh, chị.
Bận rộn cùng với công việc, chuyện công ty là vậy, song với niềm tin ham học, chị Phương cũng đã xong chương trình văn bằng hai tại Trường Đại học lý lẽ TP.HCM. đông đảo lúc riêng lẻ tỉnh táo, bà Phấn xót con, hỏi sao Phương chịu đựng đựng nổi phần nhiều câu chửi rủa, phần đa lần bị người mẹ đánh, chị ôm chặt bà: “Vì chị em là bà mẹ của con”.
Ngày của Thiện “chuối chiên”
Nhà anh Nguyễn Ngọc Thiện - SN 1986, túng thiếu thư chi đoàn, đưa ra hội trưởng đưa ra hội Thanh niên khu phố 1, phường Bình Trưng Tây, q2 - ở lọt thỏm trong số những ngôi công ty khang trang bên cạnh. Trong không gian gian rộng 40m2, quần áo, bàn ghế chất thành đống. Đến thăm anh vào một trong những tối đầu tuần, tôi khựng lại ngoại trừ cửa, bởi vì từ vào căn nhà bé dại ấy vọng ra giờ ghi-ta thuộc tiếng hát bài Bóng cả của nhạc sĩ Vũ Quốc Việt: “Sẽ vẫn ghi nhớ mãi ghi nhớ mãi lời chị em hiền yêu thương dấu/ sẽ vẫn lưu giữ mãi nhớ mãi lời dạy thân phụ yêu dấu/ Vì nhỏ yêu mẹ cha nhất trên đời”.
Ngồi nghe đàn ông chơi đàn, gương mặt khắc khổ của ông Nguyễn Ngọc Thành (SN 1955) với bà Nguyễn Thị Lệ (SN 1958) bừng sáng, ánh nhìn lấp lánh. “Xưa, gia đình tôi toàn ăn uống cơm trắng, rước mì gói làm cho canh. Thành quả xập xệ, nước ngập lênh láng, may được cơ quan ban ngành địa phương hỗ trợ xây đơn vị tình thương. Bởi vì cảnh nhà trở ngại mà Thiện nên từ vứt giấc mơ đại học, bôn ba làm đầy đủ nghề để có tiền phụ tôi. Vậy mà con cháu vẫn vui cười, đàn hát suốt” - bà Lệ chia sẻ.
Thiện là anh cả, sau còn hai fan em trai Nguyễn Ngọc thắng (SN 1990), Nguyễn Ngọc Thuận (SN 1992). Tách trường phổ thông, thi đậu đại học nhưng cấp thiết theo học siêng ngành kinh tế như mơ ước, Thiện có tác dụng công nhân thời vụ tại một công ty mỹ phẩm, lương 22.000 đồng/ngày. Quá trình 2008-2010, anh đi nghĩa vụ quân sự. Sau khi ra quân, Thiện trải qua không ít nghề, từ bỏ phụ hồ, công nhân, đến bảo đảm cảng cát Lái, nhân viên quán cà phê. Các bước nào anh cũng tăng ca để có tiền phụ bà bầu nuôi em nạp năng lượng học, thuốc thang cho cha.
Mấy mươi năm làm thợ sơn, giờ ông trần ngọc thành bị nhức thần gớm tọa nặng, nhị mắt mờ cùng cứ trở trời lại đau nhức. Còn bà Lệ thì buôn bán đủ thứ, nào chuối chiên, bánh khoai mì, trái cây, xôi... Khoảng chừng hai, bố ngày/tuần, khoảng 19-20g, Thiện chở bà bầu đi chợ mai mối nông sản lương thực Thủ Đức cài đặt khoai mì về bào. Bào khoai các quá, bàn tay anh rậm rạp vết thương. Ngày còn nhỏ, vì người lúc nào cũng dính bột với ngồi cung cấp chuối cừu với mẹ nên bị tiêu diệt danh Thiện “chuối chiên” cho tận bây giờ.
Hiện, anh Thiện đang công tác làm việc tại Ban thay mặt người cao tuổi q1 và là sĩ quan liêu dự bị, level trung úy của binh đoàn 4. Ngoài thời gian đi làm và tham gia các khóa đào tạo của đối kháng vị, Thiện ở trong nhà giặt giũ quần áo, nấu ăn nướng, chơi đàn và xoa bóp thuộc cấp cho phụ huynh đỡ mỏi, đỡ đau. Thiện nói: “Tôi luôn tâm niệm, muốn làm được vấn đề gì kế bên xã hội thì trước hết bắt buộc kính trọng, chăm sóc thật tốt bố mẹ mình đã”.
THANH CƯỜNG - TỪ NHÂN
Phong trào “Người con hiếu thảo” được Hội Liên hiệp thiếu phụ và Hội liên minh Thanh niên tp.hcm phát động từ năm 1995. Trước đây, những phường xã tổ chức triển khai tuyên dương mỗi năm một lần, quận thị xã thì nhị năm, cung cấp thành thì 5 năm/lần. Thực tiễn cho thấy, trào lưu có mức độ lay rượu cồn và đã góp thêm phần rất mập trong thực hiện cuộc chuyển động “Toàn dân liên kết xây dựng đời sống văn hóa truyền thống ở quần thể dân cư”. Để trào lưu ngày càng lan tỏa, từ thời điểm năm 2015, công ty chúng tôi quyết định rút ngắn thời gian bình xét và tuyên dương gương “Người bé hiếu thảo” cấp cho thành xuống còn nhì năm/lần, độ tuổi cũng được điều chỉnh tự 13-45 thành 10-60 tuổi. Chúng tôi cũng làm sách về mọi tấm gương này để chế tạo đến những khu dân cư, reviews trên Báo phụ nữ TP.HCM, trên website của Hội Liên hiệp thiếu nữ TP.HCM cùng của Thành đoàn TP.HCM. |