TIVI ĐEN TRẮNG ĐẦU TIÊN, VÔ TUYẾN TRUYỀN HÌNH THẾ GIỚI RA ĐỜI

Có lẽ trong ký kết ức của đa số người, hình ảnh chiếc tivi đen trắng cùng đầy đủ lần rủ nhau đi "xem ké" quán ăn xóm sẽ mãi không khi nào quên. Hồi đó, hễ thấy đơn vị nào trong làng mạc dựng cây ăng-ten lên là tụi trẻ em lẫn người lớn các mừng vào bụng, vị sắp bao gồm tivi để …coi ké.

Bạn đang xem: Tivi đen trắng đầu tiên


 

Có lẽ trong cam kết ức của không ít người, hình ảnh chiếc tivi black trắng cùng đều lần rủ nhau đi "xem ké" quán ăn xóm đang mãi không lúc nào quên. Từ thời điểm cách đây mấy chục năm, tivi đen trắng được coi là cả một gia tài, chỉ những gia đình khá giả mới sắm được.

Hồi đó, hễ thấy đơn vị nào trong xã dựng cây ăng-ten lên là tụi trẻ em lẫn bạn lớn gần như mừng trong bụng, vì chưng sắp có tivi nhằm …coi ké. 

Cả làng mạc chỉ có một cái tivi, nên phần lớn bà con đề nghị đi xem nhờ.

“Xoay qua nên chút nữa, hột ko rồi, trả lại xíu, qua trái, nữa, nữa. Đúng rồi. Được rồi, vô coi được rồi”. Đó là gần như câu nói thân quen của fan dân quê tôi thời tivi đen trắng. Lúc ấy, đời sống kinh tế tài chính còn cạnh tranh khăn, các phương tiện vui chơi giải trí cũng không phong phú như bây giờ, bà con chủ yếu nghe radio, nên lúc nhà nào chọn được tivi, dù cho là trắng black nhưng cả xóm ai cũng mừng dùm.

Giữa những tòa nhà lá xung quanh vườn cây xanh lá, nhà đất của bà Năm xóm tôi nổi bật hơn cả, chưa hẳn vì đơn vị tường hầm hố mà là vì tất cả cái cột ăng-ten. Tivi black trắng của bà năm hồi kia vỏ màu sắc đỏ, screen lồi, 14 inch, có một cái nút gửi kênh cùng 3 thế vặn bật, tắt, tăng bớt âm thanh, chỉnh sáng về tối và tương làm phản chứ không tồn tại remote tinh chỉnh như truyền họa bây giờ.

Những đêm tối có chiếu phim, cải lương xuất xắc thời sự là cả xóm triệu tập lại nhằm xem, đông đúc, cùng nhộn nhịp. Tốt nhất là coi cải lương, bà nội tôi với mấy cô bác, lúc nào thì cũng khóc lúc cô Nguyệt trao bé cho ông Minh trong đánh Ánh Nguyệt, rồi khi cô Lựu vào Đời Cô lựu nhấn lại nhỏ ruột của mình.

Chuyện dòng tivi là cả gia tài, thảng hoặc nhà tất cả được không chỉ ở làng tôi mà ở Long Xuyên, An Giang, quê của anh Trương Thành Đạt cũng y vậy, cơ mà khác nghỉ ngơi chỗ, bên anh chính là hộ có đk sắm tivi.

Anh Đạt kể: "Hồi xưa, bên anh bao gồm TV trắng đen mà xài bằng điện bình. Nhớ hồi xưa trong chiếc xóm chỉ bao gồm nhà anh có TV thôi. Những lần có coi phim tốt là xem cải lương là nguyên một đơn vị luôn, đâu chừng mười mấy nhì chục người. Làng mạc anh thì xung quanh là dòng họ không hà, mấy anh em xúm lại coi".

Nhà nào bao gồm tivi, nhà đó thành trung trung tâm xóm. Trời chập tối, mọi người tranh thủ nạp năng lượng cơm nước, rửa ráy rửa, lội đồng, tập bơi xuồng đi coi ké. Chủ nhà cũng hiếu khách, trải chiếu, xếp ghế mang đến mọi fan ngồi. Có bữa không hề ghế, không ít người dân phải đứng hoặc lót dép ngồi đỡ. Tôi hay đi coi cải lương với bà nội, vì trẻ con nên được ưu tiên ngồi mặt hàng đầu, gần tivi để coi cho rõ, nhưng lại hổng bữa như thế nào coi hết tuồng, cứ sau phần giới thiệu, nghệ sỹ hát vài ba cảnh là tôi ngáp dài, ngáp vắng. Biết ý cháu, nội hay nói: “Ngủ đi con, lát không còn tuồng, nội kêu dậy đi dìa".

Kể về chuyện đi coi ghẹ tivi, ông trằn Ngọc Hưởng, nghỉ ngơi Hậu Giang ghi nhớ lại: "Toàn đi coi ké thôi, một làng mạc 9-10 loại nhà, có 1 cái vô tuyến, vô con đường trắng đen, nhiều khi gió nó giặt nghe hù hù, không thấy con đường thấy sá gì. Hồi đó toàn white đen, khoảng chừng năm 96-97 thì TV màu sắc mới phát triển ở nông thôn. Thời điểm đó cũng có màu nhưng mà màu ở dân thành phố chứ còn trong nông buôn bản mình ko có. Lúc mà tất cả TV màu, 1 cái 14inch, số tiền tương tự 4 chỉ vàng, thời gian khoảng năm 94-95 còn trắng black thì gồm 7-800 ngàn".

Ở nông thôn, thời điểm bấy giờ chưa có điện, phải xem tivi bằng bình ắc quy. Hết năng lượng điện thì lấy ra chợ sạc. Thỉnh thoảng, đã khúc cao trào thì không còn điện, cần chờ cầm bình mới, người nào cũng tiếc hùi hụi do không coi được khúc hay. Muốn coi đài làm sao thì nên xoay ăng-ten chứ không cần điều khiển. Lệch hướng đôi lúc nhiễu xem ko được.

Anh Đạt nói tiếp: "Vui tuyệt nhất là đi vặn vẹo ăng-ten, đi suốt. Ngày như thế nào coi TV cũng vặn ăng-ten. Bạn lớn thì coi cải lương còn tụi anh thì coi hoạt hình, thường tối tối sau thời sự có phim hoạt hình là đi vặn ăng-ten, vặn vẹo đã đời luôn để canh trúng đài. Trẻ em thì tụ theo giờ nhỏ nít, còn fan lớn thì tụ theo mốc giờ người lớn mà hồi xưa chạy bằng điện bình. Hồi đó nói là bị rớt sóng. Dạng hình như đã bắt đài này nhưng mà nói xen xen văn bản của đài tê vô. Tức dữ lắm".

Thời tivi black trắng, thời hạn đài truyền hình phân phát sóng ngắn, lịch trình cũng không đa dạng và phong phú như bây giờ, phải mọi người hay để dành điện bình để coi thời sự, cải lương hoặc hoạt họa chứ hãn hữu khi coi mấy công tác khác.

Ông è cổ Ngọc tận hưởng nói: "Chỉ tất cả ngày máy 7 với công ty nhật, còn ngày hay thì phim tài liệu, thời sự thành ra nó không bởi bây giờ. Chiều 5-6 giờ vận tải đó chơi, người lớn uống trà, nhỏ tuổi thì ngồi nói chuyện, nghịch đồ chơi, 9h có khi 10 giờ, 10 giờ đồng hồ mấy vày chương trình khoảng 45 phút, 1 tiếng trở lại".

Xem thêm: Top 10 phim anime nam chính bá đạo nhất, top 10 anime giấu nghề hay

Hết lịch trình ra về, phần nhiều người bàn tán sôi nổi tập phim, tuồng cải lương hôm nay, ai cũng ao ước, cầm mần nhằm mai kiểu mẫu nhà gồm cái tivi ngoài đi coi ké. Đi coi ké cũng đều có những chuyện vui, có tín đồ tận dụng đông bạn để ghê doanh. Vừa được xem tivi, vừa bao gồm bánh trái, nước uống nhâm nhi, ai cũng thích.

Ông Hưởng kể tiếp: "Người thì phân phối thuốc hút, người thì buôn bán sinh tố, rồi bắt đầu chủ nhà nhiều lúc bán cà phê đồ nữa. 8 giờ đồng hồ mấy 9h gần cho tới chương trình new bắt chứ đâu tất cả bắt thời sự như bây giờ, tại vị xài bình do đó sợ bắt nhanh chóng thì hết điện, ví như ai khá khá thì sở hữu được bình 100Am-pe, nghèo nghèo thì mua loại 12V, gồm 25Am-pe, hát thành ra được một đêm với 2 là hết".

Đến những năm 1990, điện về mang lại quê. Bạn ta không sử dụng ắc quy nữa nhưng mà chỉ để phòng hờ khi cụp điện. Các gia đình bắt đầu sắm được tivi. Tụi trẻ con tụi tui không phải đi từ thời điểm cuối xóm lên đầu thôn xem xịt nữa.

Rồi truyền ảnh màu bước đầu xuất hiện. Một gia đình hoàn toàn có thể sở hữu nhiều tivi là chuyện khôn xiết bình thường. Công tác truyền hình ngày thuộc phong phú, thu hút mọi người nhiều chủng loại sự lựa chọn xem trên điện thoại thông minh và trên internet nữa.

Ông hưởng trọn bộc bạch: "Người dân tín đồ ta đỡ rộng rồi, bị vì hiện nay có năng lượng điện đài, gồm TV màu, TV thông minh rồi cảm ứng nữa. Từ bỏ đó, thấy cuộc sống của dân hiện giờ thấy nó trở nên tân tiến vượt trội vượt xa".

Với sự trở nên tân tiến của cuộc sống, cái tivi đen trắng dần lùi vào dĩ vãng, bọn chúng bị gia công ty đem bán ra cho ve chai, chỉ với vài hộ mua lại xem đỡ ghiền hoặc hy vọng lưu giữ làm cho kỷ niệm như nhân bệnh cho 1 thời đổi mới.

Giờ đây, không thể cảnh xem lép tivi nữa nhưng ký kết ức về những chiếc tivi đen trắng 1 thời vẫn như một đoạn phim sống động, minh chứng cho một ký ức thật đẹp, tuy còn vất vả nhưng đầy niềm vui.

Cuối những năm 1980 của cụ kỷ trước, qua mấy năm thực hiện thay đổi kinh tế, ra khỏi thời bao cấp, cuộc sống thường ngày của tín đồ dân nông làng mạc đã và đang chuyển biến từng ngày. Từ nơi chạy ăn uống từng bữa, mọi người đã gồm của nạp năng lượng của để. Những tòa nhà tranh vách đất dần dần bị phá bỏ, chũm vào sẽ là những tòa nhà ngói tía gian kiên cố.Những gia đình thuộc lứa tuổi "đại gia" cũng bắt đầu sắm sửa những thứ dụng mắc tiền. Hoành tráng nhất phải kể đến chiếc xe cộ Cup, xe Babetta, đài cat xét và cái Tivi đen trắng... Nhưng mà nói ra nhiều người có mơ cũng không dám nghĩ đến. Cả chục cây vàng, cả mấy tấn thóc chứ chẳng chơi!
*
Quê hồi đó chưa có điện. Cả xã tôi khi ấy mới có hai công ty là có tivi black trắng nhằm xem. Không tồn tại điện phải xem bởi Ắc qui. Xem vài ba hôm hết điện thì có lên phố thị xã sạc lại. Giàn Ăng ten cũng chưa có. Một là dùng luôn cái Ăng ten râu gắn thêm sẵn sau Tivi, xem tương đối nhiễu. Hai là kiếm chiếc vành nhôm xe đạp, gắn vững chắc vào đầu một cây tre hoặc cây luồng cao rồi dựng đứng dậy để ngoại trừ hiên nhà. Rước dây năng lượng điện nối từ bỏ vành xe cộ xuống truyền họa xem vẫn sắc nét hơn Ăng ten râu. Mỗi khi xem kênh nào, là phải ra luân phiên giàn Ăng ten đúng hướng kênh đó thì xem mới ổn. Lệch hướng đôi lúc nhiễu xem không được.
*

*
Chương trình vô tuyến hồi này cũng chẳng có tương đối nhiều ngoài VTV cùng Truyền hình Hà Nội. Giờ vạc một ngày chỉ ở mức mấy tiếng, chứ nào có 24/24 như bây giờ. Thời gian đầu công tác phát sóng là từ 6 giờ về tối đến 11 giờ khuya. Một ngày dài chỉ phát tất cả 5 tiếng đồng hồ thời trang vậy thôi. Nếu mà bật tivi từ nhanh chóng trước 6 giờ, ta sẽ gặp cái screen chờ nó như vầy ^_^
*
Tivi đen trắng dân quê tôi sử dụng thường là nhãn hiệu Sam
Sung vỏ màu bạc bẽo hoặc Sanyo vỏ màu sắc đỏ. Đa phần là 14 inch. Nhà mặt phố, ba làm to thì có Tivi cửa ngõ lùa 19, 20, 21, 25 thậm chí là 29 inch xem cực kỳ đã mắt. Bên cạnh đó còn bao gồm Tivi vỏ mộc 17, 19 inch coi cũng tốt hơn 14 inch nhiều, mà lại thường chỉ tất cả nhà giàu mới mua nổi.
*
Cả xóm bao gồm 2 chiếc tivi vậy nên cứ về tối đến, chỉ cần nghe thấy chủ nhà xuất hiện thêm xem, là mặt hàng xóm bao phủ kéo mang đến đầy nhà. đồng minh trẻ mê truyền họa có lúc còn lặn lội cả cây số tìm tới. Lịch trình tivi có mấy tiếng đồng hồ đeo tay nhưng giao hàng đủ cả tự đám con nít tới tín đồ lớn. 7 giờ tối là chương trình các bông hoa nhỏ của vây cánh trẻ con, kéo dãn dài đến 7 giờ đồng hồ 30 phút. Nội dung đa phần của chương trình số đông bông hoa nhỏ dại là chiếu ca nhạc em nhỏ hoặc phim hoạt hình cho tụi con trẻ xem.
*
Phim hoạt hình, mục nhưng tôi mong đợi nhất. Hồi đó chủ yếu chiếu các bộ phim truyền hình hoạt hình của Nga mà bộ phim truyền hình chiếu các nhất là " Hãy hóng đấy!". Cuộc rượt xua đuổi trường kỳ giữa chú sói gian ác và chú thỏ thông minh không còn từ tập này qua tập khác, bao lần làm lũ trẻ cửa hàng chúng tôi cười nghiêng ngả.
*
Hết gần như bông hoa nhỏ dại thì đến chương trình quảng cáo. Tôi vẫn nhớ như in mấy mục quảng bá ngày xưa.Nào là " Hồng Ngọc chăm comple, Hồng Ngọc chăm áo dài.... Mang đến với Hồng Ngọc, quý khách hàng sẽ được may hầu như bộ xống áo vừa ý....."
*

Ấn tượng hơn cả phải kể tới quảng cáo bột giặt Đức Giang. Chị gái sẽ giặt quần áo, đứa em trai to tướng đuổi bé gà mái chạy qua, vấp bửa té luôn vào cái chậu áo xống chị giặt. Thằng nhỏ xíu vội lóp ngóp đứng dậy, quần áo ban nãy black nhẻm giờ hốt nhiên trở thành trắng toát..." bột giặt Đức Giang, tẩy sạch phần nhiều vết bẩn! " Rồi thì " Hãy mang đến với Dạ Lan, kem đánh răng của những gia đình...." cùng với hình hình ảnh cụ già tiến công răng white bóc.....
*
Cùng với chiếc Tivi đen trắng, các thương hiệu quen thuộc ngày xưa cũng dần bặt tăm khỏi thị trường. Mấy hôm trước xem VTV1, tôi chợt giật mình lúc nghe đến lại mục Quảng cáo ở trong nhà may Hồng Ngọc chẳng khác gì năm xưa "Hồng Ngọc siêng comple, Hồng Ngọc chuyên áo dài.... Có một điều gì đấy đầy kỷ niệm mà lâu lắm rồi bắt đầu được cảm nhận lại.Sau truyền bá là công tác thời sự. Chương trình này chỉ khoái mấy ông, mấy chú mấy bác bỏ và các anh mập tuổi thôi. Mọi người vừa xem vừa bàn thảo sôi nổi về cầm cố sự, bạn bè trẻ đàn tôi nghe cứ như vịt nghe sấm, nhiều khi chẳng gọi gì. Lũ trẻ cửa hàng chúng tôi khi ấy chỉ khoái coi mấy chương trình tựa như các bông hoa nhỏ, phim Tây Du ký kết và đồng thời là chương trình quả đât động vật dụng chiếu dịp 8 rưỡi cũng làm tụi tôi mê mệt với những loài vật mà ngoại trừ đời tất cả khi shop chúng tôi chẳng chạm mặt bao giờ.
*

9 giờ là giờ đồng hồ chiếu phim. Có cả phim quốc tế lẫn phim Việt Nam. Bộ phim nước ngoài trước tiên tôi được coi như phải kể tới hai bộ phim " Đơn giản tôi là Maria" với " Tây Du Ký"." Đơn giản tôi là Maria " là phim tư tưởng xã hội của Mê xi cô, nuốm nên bầy trẻ shop chúng tôi chẳng bao gồm mấy hứng thú. Nhưng mấy bà, mấy cô, mấy chị thì mê phim này như điếu đổ, chẳng khác đám tuổi teen và các bà nội trợ mê phim Hàn bây giờ. Phim ngay sát hai trăm tập mà lại cả làng cứ ngồi xem đắm say chẳng quăng quật tập nào, vừa xem vừa đàm luận phim ầm ầm cả một góc nhà.
*
Phim " Tây Du Ký" thì chẳng phải bàn. Già trẻ con lớn nhỏ nhắn đều mê hết. Mỗi lần có phim bảo đảm an toàn nhà gia chủ chật ních người. Lũ trẻ loi nhoi thì xếp mặt hàng ngồi ngay ngắn ngay gần tivi. Người lớn cao hơn, đứng sau. Tất cả cái Tivi, cả xóm xem nhiều khi gia công ty tiếp trà nước cũng mệt mỏi nghỉ. Chẳng sao, vui mà! Thế bắt đầu đậm đà tình buôn bản nghĩa xóm. Thỉnh thoảng dòng tivi trở bệnh không lên hình hoặc lên chập chờn, gia nhà ra vỗ vào vỏ tivi dòng bộp! Lại coi như thông thường ^^
*
Qua đầu trong những năm 1990, điện về mang lại thôn quê. Người ta nối truyền hình với điện để xem chứ không dùng Ắc quy nữa. Ắc quy chỉ để phòng khi mất điện xem thôi. Trong thời gian đó tài chính nhân dân cũng nhiều nhà tương đối giả đề nghị số truyền hình của xóm nhiều hơn. Những đứa chưa hẳn đi từ thời điểm cuối xóm lên đầu buôn bản xem kẹ nữa.Rồi thì vô tuyến màu bắt đầu xuất hiện. Chiếc Tivi black trắng dần lùi vào dĩ vãng. Chỉ từ lác đác vài cha hộ nghèo, thâu tóm về xem cho đỡ ghiền. Dư ba của thời bao cấp dần rời xa, cuộc sống nông thôn đổi mới sung túc từng ngày, và người ta cũng quên đi chiếc tivi đen trắng sẽ từng 1 thời cả xã quây quần xem mỗi tối. Bọn chúng bị gia chủ đem bán cho mấy bà ve chai, nhiều phần tháo ra khỏi thành phế liệu tái chế, đều chiếc như ý thì được một số trong những người hoài cổ (trong đó gồm tôi) giữ gìn làm kỷ niệm, như nhân triệu chứng cho một thời đổi mới, mặc dù còn vất vả mà lại đầy niềm vui.Hãy ngủ yên trên tủ cùng phần đa cuốn sách xưa của tao nhé, mẫu Tivi đen trắng thân thương!

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

x

Welcome Back!

Login to your account below

Retrieve your password

Please enter your username or email address to reset your password.