Gầy Nhưng Bố Đầy Người Yêu Và Gần Gũi Nhất Với Mình (Ông, Bà, Cha, Mẹ

Quê Kháo sống làng trống Đọi Tam. Tóc còn nhằm chỏm, vai đeo bọc chão, da trâu Kháo vẫn theo cha rong ruổi khắp trong Nam quanh đó Bắc. Kháo xấu trai, tướng mạo ngũ đoản, răng thưa, tai vểnh. Bù lại ông trời hào phóng cho Kháo lắm tài lẻ. Với song tai thẩm âm của người làm nhạc cụ, anh tốt đánh trống, biết chơi nhị, lũ bầu, lũ măngđôlin. Giọng chèo ngọt ngào, ăn uống nói có duyên, Kháo có tác dụng xiêu lòng cô bé xứ Tuyên mặn mà. Tứ đứa trẻ đầy đủ nếp, đầy đủ tẻ được sinh hạ qua mọt lương duyên nhị miền xuôi ngược. Trong bốn đứa con, chỉ có Vệ, đứa nam nhi út nối được gene di truyền thẩm mỹ của bố. Nghiêng mẫu đầu xoăn trường đoản cú nhiên, nó trút tâm hồn vào quả đât huyền ảo của sắc màu. Định cư ở phố núi, trong trái tim hai điều làm ông Kháo trường đoản cú hào. Sản phẩm nhất, xứ Tuyên có hàng trăm ngàn trường học, trường nào cũng âm vang tiếng trống vày ông làm ra. Điều lắp thêm hai, điểm toán, điểm văn của Vệ, thằng đàn ông ông chỉ khoảng trung bình, mà lại điểm hội họa luôn luôn đứng đầu lớp.

Bạn đang xem: Gầy nhưng bố đầy người yêu

Yêu hội họa, mong ước trở thành họa sĩ, Vệ giấu bố mẹ nộp đối kháng xin vào trường Cao đẳng văn hóa truyền thống Nghệ thuật Việt Bắc. Có năng khiếu bẩm sinh, bức vẽ như bao gồm hồn, Vệ dễ ợt vượt qua dịp thi tuyển chọn năng khiếu sở trường hội họa. Nhận giấy báo nhập học, Vệ ngần ngại thưa với nhị đấng sinh thành:

- Thưa ba mẹ, được thừa hưởng gen thẩm mỹ và nghệ thuật của bố, con cũng có chút năng khiếu sở trường về hội họa. Mon trước Trường thẩm mỹ tuyển sinh nhỏ đánh bạo test sức, bất ngờ lại trúng tuyển.

Trái cùng với sự sợ hãi của bé trai, hai con mắt ánh lên, chăm lo đập tờ giấy nhập học tập vào vai con, ông Kháo mỉm cười phớ lớ:

- Được đấy, bé nhà tông rất khác lông phải giống cánh, nhà mình bố hy vọng được từng mình nhỏ theo đuổi con đường nghệ thuật. Nhưng đồng ý theo bé đường lung linh hào quang tuy nhiên đầy chông gai của nghệ thuật thì yêu cầu kiên trì, đừng gặp mặt khó khăn đang dễ chán nản lòng.

Được theo xua đuổi môn thẩm mỹ và nghệ thuật mà bản thân đam mê, Vệ như được chắp cánh. Thời gian thấm bay thoi đưa, mấy năm học trôi qua. Sắp đến kỳ thi tốt nghiệp, Vệ vẫn loay hoay chưa chọn được đề tài ưng ý. Với cùng 1 sinh viên xuất sắc như anh, với phần đông đề tài đã ôm ấp trong đầu chẳng nặng nề để qua kỳ thi giỏi nghiệp. Nhưng mà Vệ không ưa chuộng với mọi đề tài dễ dãi và nhàm chán. Bước chân vào quả đât huyền ảo của nghệ thuật, cây cọ so với anh là phương tiện đi lại hữu hiệu nhằm tìm tòi sử dụng những sắc độ của ánh nắng và bóng tối, phân bổ các mảng sáng và những mảng tối. Anh đã tạo nên mình chút vốn liếng trong đề bài và chủ thể quen thuộc của mình là con bạn và phong cảnh vùng cao. Vệ thường lấy cảm xúc với phong cảnh núi đồi ngoạn mục, yêu cầu thơ. Anh vẽ nhiều bạn dạng làng miền núi thơ mộng, hầu như cảnh sinh hoạt văn hóa rực rỡ của bạn dân miền núi, số đông cảnh trời lặng lẽ hoặc rực rỡ. đa số tranh phong cảnh của Vệ thường được làm sống động bởi một vài nhân đồ dùng người dân tộc thiểu số cày bừa, đi nương, đi chợ. Anh hiểu rằng, cuộc sống thật sự của ngẫu nhiên tác phẩm nghệ thuật nào chỉ mới bước đầu cho đến khi nào có sự reviews công nhận hay khước từ tác phẩm của dư luận.

Cả buổi sớm đứng trước giá bán vẽ nhưng không được nét cọ nào đã cho ra hồn. Trung tâm trạng tuyệt vọng và chán nản Vệ quý phái trường Sư phạm. Buổi trưa, tiệm cơm dân dã đông nghịt. Fan lao động khuôn mặt mệt mỏi, áo xống bụi bặm, lặng lẽ ngồi ăn. Học sinh, sinh viên nét mặt hồ hởi, vừa ăn vừa sôi sục chuyện trò. Vệ lơ đãng chú ý khắp hai hàng bàn ăn. Chợt ánh nhìn của anh đăm đăm nhìn vào mẫu bàn kê gần cửa ngõ sổ. Bàn bao gồm hai cô gái đang ngồi ăn. Cô ngồi xung quanh dáng người mảnh mai, gương mặt sáng cùng với đôi chân mày rậm, đen nhánh, đôi mắt đẹp thơ dại với mái tóc dài óng ả. Cô kia thấp béo. Vào chốc lát, Vệ như kẻ mất hồn. Thấy Vệ mải nhìn quên cả gắp thức ăn, anh bạn đồng hương thơm đưa góc nhìn theo, buột miệng:

- Đúng là con mắt họa sĩ, chẳng có người mẫu nào qua được đôi mắt ông, và đúng là con trai yêu bởi mắt. Ông có muốn làm quen với người mẫu không?

Vệ sửng sốt, lông mi nhướng lên, môi chúm lại:

- Cảm ơn ông quá, thiếu nữ là ai vậy, tôi đang hết sức cần người mẫu chân dài cho bức tranh xuất sắc nghiệp. Ko ngờ bây giờ ra ngõ gặp gỡ trai, may thế.

Cặp mắt màu chì của đứa bạn lướt chú ý Vệ, bấm mồm cười. Anh biết rằng cô bé ngồi ngoại trừ đã gây ấn tượng cho bạn:

- con gái là Bàn Thị Mai, fan Dao Đỏ, học năm cuối ngôi trường Trung cấp cho Bưu điện. Mai là một cô gái hiền lành, tốt bụng, nhưng sống hơi khép kín. May quá, bàn ấy đã vắng, tôi sẽ gửi cậu sang làm cho quen với Mai.

Kéo tay Vệ, đứa bạn nhanh nệm đến chỉ chiếm chỗ bên người đẹp.

- xin chào hai em, lâu rồi đồng đội mình mới chạm mặt nhau. Xin giới thiệu với nhị em đó là Vệ sinh viên năm cuối ngôi trường Văn hóa, Nghệ thuật, đồng hương thơm xứ Tuyên với đàn mình.

Tim đập như trống thúc, cánh mũi phập phồng, góc nhìn của người con trai hau háu như nuốt mang cô gái. Thấy quý ông trai cao gầy, domain authority trắng, cằm nhọn, tóc bờm xờm đang dán mắt vào mình. Khía cạnh đỏ bừng, Mai ngượng ngịu cúi đầu. Không bỏ qua cơ hội, bên trên môi Vệ nở nụ cười thân thiện:

- hôm nay chủ nhật rỗi rãi, tôi mời các bạn đi cà phê. Đồng mùi hương với nhau xin các bạn đừng trường đoản cú chối?

Cô gái to to cười khúc khích:

- Ngày nghỉ, không biết làm gì, được những anh mời đi chơi, sao đàn em lại trường đoản cú chối.

Bên ly cà phê, Vệ rụt rè ngỏ lời:

- Anh vô cùng ngại khi chúng tôi vừa làm quen đang nói ra điều này, anh ước ao nhờ Mai làm người mẫu chân dài cho bức tranh tốt nghiệp.

Chớp chớp đôi mắt to đen nhánh như nhị hột nhãn, Mai cười bẽn lẽn:

- Nghe nói làm người mẫu chân dài cho họa sĩ vẽ tranh bắt buộc ngồi im sản phẩm giờ. Tính em lại hiếu động, chẳng chịu đựng ngồi lặng một chỗ, sợ hãi hỏng câu hỏi của anh.

Loay hoay hết đứng dậy lại ngồi xuống, Vệ cảm xúc mình sắp tới sửa cháy thành than do ngọn lửa cứ hừng hực vào lòng:

- Thú thiệt với em, xuyên suốt cả tuần anh đã lang thang khắp nơi tìm cảm giác sáng tác tuy thế vẫn chưa ưng ý, đúng là duyên kỳ ngộ từ bây giờ được chạm chán em. Đừng ngại, anh đang trả em nấc thù lao tương xứng.

Mặt cô gái đột nhiên đỏ bừng, trán cau lại:

- Anh không hiểu biết ý em rồi, em vẫn nhận lời góp anh vì anh em mình là đồng hương. Ví như anh tính chuyện trả thù lao làm chân dài thì em tự chối, chúng ta cũng giỏi giao.

Biết bản thân lỡ lời, Vệ cười ngượng nghịu:

- Anh xin lỗi bởi vì đã tất cả ý nghĩ đó. Trường hợp được ngay lập tức chiều ni anh mang lại chỗ em, chúng ta bước đầu vào việc.

Bắt gặp mặt một người mẫu chân dài như cô đánh nữ trẻ đẹp này là một thời cơ hãn hữu lẹo cánh cho họa sĩ sáng tác. Nhưng ngừng được item còn là 1 trong chặng đường dài. Câu hỏi làm chân dài chiếm không hề ít thời gian của Mai. Theo yêu mong của Vệ, mỗi khi làm mẫu, Mai yêu cầu vận cỗ trang phục truyền thống cuội nguồn dân tộc Dao Đỏ. Mặc trên người bộ váy áo dân tộc với đầy đủ cả vòng cổ, vòng tay, mũ trùm, xà cột Mai tốn không hề ít thời gian.

Nhưng khoác cỗ sắc phục truyền thống lâu đời trên người, Mai trở thành một bông hoa rừng xuất xắc sắc, “liêu trai” ma mị. Anh họa sỹ ngẩn ngơ, như fan mất hồn. Đôi mắt Vệ châm bẩm nhìn cô gái. Không phải ánh nhìn của một họa sỹ nhìn tín đồ mẫu. Đó là góc nhìn đắm non của người nam nhi nhìn tín đồ con gái. Bản chất đàn ông sẽ ánh lên trong mắt anh. Bắt gặp đôi mắt dung nhan cạnh của Vệ đang chăm chăm nhìn mình, hai con mắt hừng hực như nhì hòn than đượm trong bếp. Mai bỗng nhiên bủn rủn cả người. Cảm hứng rạo rực, râm ran lần đầu tiên tiên gặp gỡ phải tạo nên da phương diện Mai đỏ tía đến tận chân tóc. Chưa lúc nào có người bọn ông nào nhìn Mai như thế. ánh nhìn làm cô gái lúng túng, hoảng sợ, cơ mà cũng làm cho cô ưng ý thú. Phần đa người bầy ông vào bản, những người bạn trai cùng trường chưa một ai làm Mai rung động. Một cảm xúc kỳ kỳ lạ cứ dâng lên trong người, có tác dụng Mai ngợp thở. Đến bây giờ, Mai vẫn còn đấy bâng lâng bởi quyết định liều lĩnh dấn thân vào con đường phiêu bạt đầy nguy hiểm làm chân dài cho Vệ. Ngủ giải lao trong giờ đồng hồ vẽ, Vệ ra bên ngoài hiên châm thuốc hút. Tảo vào, Mai đã say sưa thả hồn vào tiếng hát. Giọng hát vào vắt, ngọt ngào khiến cho chàng họa sĩ bâng khuâng. Bức ảnh “Sơn con gái ngồi thêu thùa, hình dáng cô bé vùng cao kết hợp với những chi tiết và màu sắc xung quanh tạo ra thành hình khối giản dị. Tranh hiện hữu lên vẻ đẹp mộc mạc, hoang dã, bí mật nhưng e lệ, êm ả dịu dàng của cô đánh nữ. Vệ đã tạo cho mình một văn pháp riêng, chi tiết và tinh xảo. Hình phần đa đường nét biểu cảm bên trên gương mặt. Hình cổ tay, cổ áo thêu thổ cẩm. Hình mẫu vòng bội nghĩa đeo trên cổ, bên trên tay. Hình lọ hoa để lên trên bàn. Tất cả đều được biểu đạt một phương pháp rõ nét. Rõ ràng đây bức tranh rất là gợi cảm, thể hiện đúng đắn tính bí quyết của nhân vật với phối cảnh xung quanh. Toàn diện đó chan hòa, tràn ngập trong ánh sáng rực rỡ tỏa nắng ùa vào từ cửa sổ, tạo nên bức tranh tiện thống nhất. Bức ảnh được mang đến điểm cao nhất và được chọn tham dự triển lãm mĩ thuật. Khi bức ảnh “Sơn bạn nữ ngồi thêu thùa” trả thành, bọn họ ít gồm dịp chạm chán nhau. Mà lại Vệ luôn luôn nghĩ mang đến Mai. Anh như kẻ mộng du, bập bồng phiêu diêu trong sương mù. Mai đã thức tỉnh trong anh nỗi bể chồn, mong mỏi nhớ. Ở Mai hiện hữu lên sức gợi cảm lạ kì mà lại Vệ không vấn đề gì lí giải được. Trong cô ẩn chứa phiên bản năng hoang đần độn của một hoa lá rừng, vừa phảng phất vị ngọt ngào ngây thơ, vào trẻo, hồn nhiên, vừa trực tiếp thắn với cứng cỏi cho bướng bỉnh. Vệ đọc rằng, anh yêu thương Mai. Cảm tình đó đã chìm ngập trong đầu, thấm vào ngày tiết Vệ. Mấy năm đi học, Vệ vẫn yêu với được yêu. Những ái tình thoảng qua của thời sinh viên. “Mình sẽ gặp gỡ và phân trần tình yêu với cô bé - Anh thầm nghĩ - cuộc đời mình vẫn sang một trang mới, lãng mạn cùng say đắm. Quan yếu cưỡng lại bạn dạng thân, mặc trời tối lại đang mưa lớn Vệ đứng phắt dậy. Quàng tấm ni-lon lên vai, xoạc cẳng cách thấp cách cao, Vệ quý phái trường Bưu điện. Vệ ngần ngừ rằng, thời gian họ cận bên cạnh nhau, Mai cũng thì thầm yêu anh. Vắng trơn nhau mấy ngày, Mai ghi nhớ nhung như đã giải pháp xa sản phẩm tháng. Nghe tiếng gõ cửa, quan sát ra Mai thiếu tín nhiệm vào đôi mắt mình. Vệ xuất hiện trên size cửa, làn tóc rối bù, bạn ướt như loài chuột lột. Phòng ký kết túc xá đông người. Kéo Mai ra bên ngoài hiên, hai con mắt mở to, giọng đại trượng phu trai xúc động dồn dập theo khá thở:

- Mai ơi! Mấy ngày từ bây giờ anh đã quan tâm đến rất nhiều và anh gọi rằng cuộc sống thường ngày của anh bên trên cõi đời này luôn luôn phải có em. Đến gặp mặt em, anh muốn thổ lộ một điều rằng anh khôn cùng yêu em.

Bất ngờ cùng với lời tỏ tình yêu thích của nam nhi trai, tim đập loàn xạ, chân run run, cô sơn người vợ sững sờ. Ngả nguồn vào vai cánh mày râu trai, Mai thẹn thùng:

- Em chỉ cần một cô gái dân tộc quê mùa dềnh dang dại, chỉ sợ không sánh song được cùng với anh. Tuy thế dù sao em vẫn ngây bất tỉnh quá.

Vệ để nụ hôn đê mê lên song môi tinh khiết của Mai. Ghì chặt lấy nhau, hai trọng tâm hồn tươi trẻ đắm say mong mỏi tan vào nhau.

Xem thêm: Cách Kết Nối Cục Kích Wifi Mercusys Mw300Re, Hướng Dẫn Cách Sử Dụng Bộ Mở Rộng Sóng Wifi Tp

Ra trường, Mai về làm ở Bưu năng lượng điện thị trấn. Theo chân bạn yêu, Vệ tình nguyện lên công tác ở vùng cao. Cảnh quan hoang sơ của núi rừng thu hút chàng họa sĩ. Yêu thương một nhành hoa rừng, Vệ cũng thấy đau nhức đáu tình thân với núi rừng. Xuyên suốt mấy năm trời anh long dong khắp ngọn núi, đỉnh đèo, rong ruổi mang lại các phiên bản làng. Vẻ đẹp hoang sơ của núi rừng, cuộc sống, văn hóa, con tín đồ vùng núi như vẫn ngấm vào máu đàn ông họa sĩ. Vệ ham vẽ hàng trăm ngàn bức phác hoạ thảo, hình họa, ký họa cùng chân dung. Các tác phẩm của anh nhà yếu khai thác về thân phận bé người. Số đông niềm vui, nỗi vất vả trong quy trình mưu sinh. Các sinh hoạt văn hóa truyền thống mang đậm bản sắc của từng dân tộc. Hầu hết bức vẽ với color tươi sáng, toàn cảnh khoáng đạt, rất dị và đầy sáng tạo. Tranh anh bao gồm một phong cách khá riêng với hấp dẫn. Vày những chổ chính giữa sự sâu lắng sau phần lớn nét phong sương cùng sắc màu sắc trầm lặng. Những chiếc đẹp với sự bí hiểm của vùng cao được biểu thị trong tranh của Vệ đượm hóa học huyền thoại, nhưng không thiếu thốn sự cộng hưởng nét thực tại phong phú. Fan lạ ngẫu nhiên gặp gỡ Vệ hoàn toàn có thể nghĩ rằng anh là một trong lãng tử. Vệ uống rượu bởi bát. Mọi khi bị rượu đồ dùng ngã, fan nhàu nhĩ như 1 cọng dưa héo. Vệ ăn uống vận giống người dân vùng cao, long dong khắp các bạn dạng làng và bao gồm thói quen, sở trường lạ kỳ, lớp bụi bặm. Nhưng mọi khi đứng mặt giá vẽ, chàng họa sỹ trẻ biến thành người khác. Anh say mê nuốm cọ, làm việc không biết mệt mỏi mỏi.

Ngày nghỉ ngơi cuối tuần, Vệ đưa người yêu về ra mắt bố mẹ. Cái xe máy khiêu vũ chồm chồm trên tuyến đường ngoằn ngoèo rải lớp đá dăm. Thoạt nhìn, hàng phố chẳng ai nhận thấy Vệ. Đầu team mũ nồi, vận trên fan bộ quần áo tà pủ color chàm, mặc trên vai loại túi dết thổ cẩm. Nom Vệ chẳng khác gì như người đàn ông dân tộc thiểu số. Ngồi phía sau là 1 bông hoa rừng đỏ rực, khăn đỏ, áo đỏ, váy đỏ, diện mạo cũng đỏ bừng. Mai e thẹn kẹ tai tình nhân rủ rỉ:

- Anh nhìn bao quanh mà xem. Fan đi đường ai ai cũng tò mò trở về nhìn chúng mình, em ngượng ngùng quá.

Hãnh diện đỡ tình nhân xuống xe, Vệ cười ha hả:

- cơ mà khi vận cỗ trang phục truyền thống cuội nguồn này, em bắt đầu thực sự là chính mình rực rỡ, kiêu sa, ma mị. Nỗ lực em đã thêu dứt bộ vật dụng cưới chưa?

- Em làm chấm dứt rồi. - Mai cười hãnh diện (Người Dao đỏ ý niệm khi bé gái chuẩn bị đi làm dâu nhà khác, việc đầu tiên phải biết thêu thùa với tự làm ra những bộ trang phục không chỉ cho ngày cưới hơn nữa để dùng trong trong cả cuộc đời. Bài toán thêu thùa đòi hỏi tính sáng tạo và sự khéo léo của những cô gái Dao. Mỗi mặt đường thêu trên sắc màu thổ cẩm mọi được gửi lòng tin và nỗi ước ước ao vào niềm hạnh phúc lứa đôi). Núm anh vẫn biết hát Páo dung chưa, bạn Dao đỏ rước tiếng hát Páo dung để bè phái tỏ tấm lòng bản thân đấy?.

- Ồ, trời cấm đoán anh nhiều tài núm đâu, anh chỉ biết vẽ chứ lần chần hát tuy nhiên bù lại anh rất giỏi uống rượu, đủ nhằm tiếp rượu bố bà xã và các anh vợ. Ngày đầu năm dân phiên bản ăn uống linh đình, anh dấn mình vào một trận rượu say mèm nhì ngày bắt đầu tỉnh đấy.

Loay hoay cởi trên giá bán đèo mặt hàng phía sau, Vệ khuân bó tranh vừa vẽ ra khoe với bố. Giương mục kỉnh say sưa ngắm các tác phẩm vừa ra lò của đàn ông út, ông phó trống cao giọng:

- coi tranh của bé vẻ đẹp mắt hùng vĩ, bắt buộc thơ của đại ngàn hiện lên hòa quyện vạn vật thiên nhiên với bé người. Qua những tranh ảnh này, fan xem thấy được sức sống mãnh liệt và vẻ đẹp chổ chính giữa hồn của người dân tộc bản địa thiểu số. - xoay sang đôi người yêu như song chim cu, cứ quấn quýt nhau ko rời, ông tía cười rung cả má - Nhưng cha mẹ nói thật, bức tranh vừa ý nhất mà con trai ta sở hữu về đó là con dâu tương lai, phụ huynh rất hài lòng.

Mai đưa chúng ta trai về nhà, vợ ông xã ông Bàn Chí Vu vui lắm. “Có lợn béo cần thịt, gồm gái lớn cần gả”, suốt đêm chẳng ngủ được, song vợ ông xã già bạn Dao sắp đặt việc cưới gả cho bé gái. Lễ dạm ngõ, tiếp nhà trai ông già chúng ta Bàn cao giọng:

- con gái họ Bàn được trời phú mang lại vẹn toàn cả dung nhan, phẩm hạnh. Xin cưới, bên trai phải bao gồm lợn 80 cân, hai bé gà thiến, bốn chục lít rượu và năm mươi cân gạo nếp.

Nghe nhà gái thách cưới, ông phó trống núm tay bà xã cười ha hả:

- mình à, phong tục, tập cửa hàng vùng cao là thế, ta đồng ý thôi. Vợ ông xã mình được một bạn con dâu xinh đẹp, nết na, tươi rói như cành hoa rừng ấy còn mong muốn gì rộng nữa.

Ngước nhìn hai bậc tuy nhiên thân, Vệ gãi đầu, gãi tai nhoẻn mồm cười:

- Thú thật, lúc gửi Mai về ra mắt gia đình, bé chỉ lo phụ huynh không đồng ý. Nghe bố nói thế nhỏ vui thú vui như mở cờ trong bụng trong bụng.

Cưới vợ, sinh bé rồi về thủ đô hà nội học đại học. Vệ nhường luôn luôn việc tìm tiền nuôi sống gia đình, âu yếm con loại cho vợ. Long dong khắp thuộc trời cuối khu đất hắn lại vùi đầu mặt giá vẽ. Xưởng vẽ la liệt khung vải, nơi này phác thảo, đằng tê màu dầu, sơn mài. Chân trong, chân ngoài, Mai thức khuya dậy sớm nấu bếp rượu, bán xôi, nuôi lợn tần tảo tìm tiền nuôi chồng, nuôi con. Rượu men lá tí tách chảy trên những chum sành. Khách hàng xa, khách gần chuếnh choáng. Phần lớn ngày chồng triền miên vắng tanh nhà, Mai giỏi tự hỏi? Với đôi chân luôn luôn xê dịch của mình Vệ giờ đang ở khu vực đâu? vào cuộc lãng du, Vệ đã gồm những tình yêu lãng mạn với nồng cháy với vài bạn đẹp. Cạn tình, nam nhi lãng tử gương mặt nhàu nhĩ, áo xống lếch thếch, thất thểu con quay về. Vệ biết, đi đâu, về đâu, căn nhà sàn mặt hồ vẫn là nơi trú ngụ bình an của cuộc đời. Đôi mắt bình thản, Mai không bao giờ tò dò hay bận tâm về đông đảo bức tranh thiếu phụ xinh đẹp bỏ lên giá hay bè phái la liệt trong xưởng vẽ. Ck say rượu, ói thốc nôn tháo đầy người. Lột quần áo ông chồng đi giặt, bất chợt smartphone của ông chồng liên tục báo có tin nhắn. Trên giường, úp phương diện vào tường, Vệ vẫn mê say sau cơn say. Ngần ngại, chị mở điện thoại. Người vợ thất kinh. Toàn gần như cuộc hẹn hò với gái. Tức giận, tín đồ chị nóng ran, miệng thở tới tấp như vừa leo dốc. Trong tim đau nhói, cay đắng, hờn ghen, nước đôi mắt chị ứa ra, chất xám trống rỗng. Bên cạnh 30, chiếc tuổi đẹp nhất của người bọn bà, Mai rất đầy đủ gì những ánh mắt đàn ông nhòm ngó. Mà lại chị luôn luôn giữ được sự thức giấc táo, không vấp ngã lòng trước những ánh mắt si mê, lời ong bướm của rất nhiều gã trăng hoa. Ôm đầu, Mai từ bỏ hỏi, chị một lòng bình thường thủy với chồng, ngày đêm vất vả mưu sinh cũng vì chồng con. Sao chồng lại bội nghịch vợ, tơ vương đều ả bầy bà kia? làm gì để giữ chồng, giúp anh ấy thoát ra khỏi u mê? xuyên suốt đêm không ngủ, gà gáy Mai dậy đun nấu xôi. Mở nắp chum múc nước, chị sững sờ. Che loáng trong chum là một trong những khuôn khía cạnh hốc hác, hai con mắt trũng sâu. Tỉnh rượu, Vệ vùng dậy. Trong bên yên ắng, vợ đi làm, nhỏ đi công ty trẻ. Đói bụng, buộc quần áo, đồ nghề vẽ lên xe, Vệ phóng ra quán phở, lại vi vu. Lên thăm cháu, nom ánh mắt, động tác Mai bi thảm bã, gượng gập gạo, chỉ nháng qua bà mẹ ông xã biết bé dâu đang có giông bão trong lòng. Canh khuya, cháu bé xíu ngủ say, người mẹ chồng, nhỏ dâu tỉ tê trung ương sự. Nằm khểnh, nghe lời vợ cất tiếng ru: “Cầm vàng không biết vàng thau, lại đem thử lửa mang lại đau lòng vàng…”. Vệ vùng dậy: “Sao em lại biết câu hát ru này của người Kinh?” Ngước hai con mắt đen sâu thẳm, Mai thiệt thà trả lời: “Hôm nọ lên chơi, mẹ ông xã dạy em câu hát ru này, lại dặn lúc nào chồng về hẵng chứa tiếng ru”. Vệ sững sờ, yên đi. Số đông chuyến nghêu du thưa dần. Sau bữa cơm chiều, ngồi cạnh vợ, chồng dịu dàng: “Từ ngày mai em giành cho anh hai giờ làm bạn mẫu”. Mai giãy nảy: “Sinh loại Linh, em gầy gò, lôi thôi lắm, không phù hợp đâu. Anh nên lựa chọn những thiếu nữ mỹ cô gái thanh tân làm tín đồ mẫu”. Âu yếm ôm ngang sườn lưng vợ, ck rủ rỉ: “Nhưng anh ao ước khắc họa một vẻ đẹp mắt sâu thẳm trong nội tâm. Vợ của anh là fan mẫu

phù hòa hợp nhất”. Được ép ngẫm, ấp ủ từ lâu trong trái tim trí, bức tranh màu dầu “Người thanh nữ tẽ ngô” được ngừng với vận tốc kỷ lục. Chú ý bức tranh, ông Kháo sửng nóng giương mục kỉnh. Trên khung trời là đều đụn mây lớn, mặt trời đỏ thắm vẫn từ từ lặn sau đỉnh núi. Ánh hoàng hôn chiếu phần đa tia nắng xuống cỗ y phục đỏ thắm và gương mặt dịu dàng, đằm thắm của người đàn bà Dao. Bắp ngô bên trên tay với rổ ngô để sát bên người lấp lánh ánh nắng vàng. Một tranh ảnh gợi cảm, sáng sủa sủa, tươi sáng với đều hình khối color dịu dàng, hài hòa với thiên nhiên. Nét vẽ tài hoa của Vệ thể hiện chính xác tính biện pháp nhân vật. Tranh ảnh được dư luận hết dạ tán thưởng, khẳng định một vệt mốc vào sự nghiệp biến đổi của họa sĩ. Liếc chú ý Mai, mẹ ông chồng tủm tỉm cười. Vợ ông chồng gần gũi, quấn quýt bên nhau, khuôn mặt con dâu tươi rói. Sau lớp áo mỏng, một cái bụng lùm lùm.

Mấy năm thức khuya dậy sớm, tảo tần nuôi con, nuôi chồng, Mai cũng để dành dụm ít vốn. Cuối năm, Mai hớn hở khoe với ông xã số tiền tích lũy. Vệ niềm phần khởi vỗ đùi:

- Đúng là “buồn ngủ lại gặp gỡ chiếu manh”, tuyệt quá anh đang cần tiền để lên trên đời chiếc xe phân khối lớn.

Mai quan sát chồng, ngập ngừng:

- xe pháo cũng cần, nhưng chiếc nhà yêu cầu hơn. Tháng trước ông nội mẫu Linh lên đùa nói rồi, nhà chuẩn bị thêm người, chiếc nhà này eo hẹp và chật rồi, các con đổi nhà đi, bố mẹ sẽ cho thêm tiền.

Vệ chết giấc mặt, miễn chống gật đầu.

Bộ khung công ty của hộ gia đình lòng hồ thủy điện di xịch để lại còn xuất sắc lắm. Công ty rộng, lòng fan rộng. Nếp nhà sàn thênh thang nằm bên bờ hồ bốn mùa lộng gió thành địa điểm tá túc của cánh công ty văn, nhiếp hình ảnh gia, họa sĩ. Thú vui chân tình, nhân đức của Mai ứ đọng lại trong tâm khách. Vỗ vai Vệ, ông họa sĩ già gật gù: “Mai là một bông hoa rừng đằm thắm, cậu thật giỏi phúc”.

Đầy mon thằng cháu nội, vợ ông chồng ông Kháo hào hứng đáp xe khách hàng lên ngược. Hiện giờ xe cộ sẵn lắm, từ phố thị lên vùng cao ngày gồm mấy chuyến xe cộ khách. Buổi sáng lờ đờ xơi phở tái gầu làm việc thành phố, trưa đã lên đến mức huyện lỵ ăn uống thắng cố. Mặt mâm rượu, chạm chén với ông thông gia, giọng ông phó trống bùi ngùi:

- như mong muốn tôi bao gồm cô bé dâu nhân hậu dịu, đảm đang, tiệm xuyến mọi vấn đề trong mái ấm gia đình như mẹ cái Linh. Tôi kính mời ông sui gia cạn chén.

Ông bố ông chồng nức nở khen nhỏ dâu. Ngồi bên, ông bố vk bênh con rể chằm chặp:

- Đàn ông cần lấy sự nghiệp làm trọng, cha cái Linh say mê hội họa cũng giống như tôi mê mẩn với nghề thuốc. Tuổi già thỉnh thoảng vắt tay lên trán suy ngẫm bắt đầu hiểu loại nghề, loại nghiệp nó vận vào người, chứ không hẳn mình từ bỏ đi lựa chọn nghề. Con cháu Mai gánh bài toán nhà cho ông chồng được thỏa chí mê mẩn với nghề vẽ, đây là cái lẽ tự nhiên và thoải mái thôi. Tôi cũng kính mời ông dâu gia cạn chén rượu này.

Vợ ông xã Vệ nháy góc nhìn nhau cười. Vệ xách chai rượu, Mai cầm ông chồng bát mang lại trước mặt nhì ông bố, bà mẹ, giọng trịnh trọng:

- Ngày vui của gia đình, vợ ông xã con xin mời các bậc sinh thành mỗi người một chén bát rượu.

Nhìn vợ ck con trai nghiêng chai rượu đổ ồng ộc đầy mấy mẫu bát, đôi mắt ông Kháo tròn xoe. Chẳng còn biện pháp nào khác, ông đành nâng chén rượu uống từng ngụm nhỏ. Bà phó trống bối rối khẽ va môi vào chén rượu. Chén bát rượu đốt cháy ruột gan, huyết trong huyết mạch rần rật chảy, tín đồ bung biêng, mắt lờ đờ. Mồm ông Kháo bỗng dưng há ra, ngơ ngác. Ông bà thông gia với vợ ông xã con trai sẽ ừng ực uống hết bát rượu đồ vật hai.

Giới thiệu chung
Bộ sản phẩm công nghệ tổ chức
Văn bản
Nghĩa tình đồng đội
Giáo dục truyền thống
Văn hóa nghệ thuật
Cải phương pháp hành bao gồm


*

*

*

*

*

Mất phụ thân từ khi 10 tuổi, tôi chỉ từ mẹ. Người ta thường xuyên nói “Con không phụ vương như công ty không nóc”, nhưng lại riêng tôi, tôi bao gồm cả “mái nhà” tự mẹ. Mẹ lo lắng, chăm sóc cho tôi từng bữa ăn, giấc ngủ; bà bầu đưa tôi cho trường; mẹ động viên tôi quá qua khó khăn, test thách; bà bầu dạy dỗ tôi hầu như điều tuyệt lẽ nên trong cuộc sống; mẹ tâm sự, chia sẻ những thắc mắc của tôi. Người mẹ vừa là người chị em hiền, người thân phụ ấm áp, người bạn thân thiết của tôi.Bạn sẽ xem: nhỏ xíu nhưng bố đầy người yêu Bố tôi là người dân tộc bản địa Mường, còn bà bầu tôi là bạn miền xuôi cùng gia đình lên miền núi khai hoang, lập nghiệp từ lúc còn nhỏ. Mảnh đất hòa bình là địa điểm sinh sống của khá nhiều đồng bào dân tộc anh em. Trên đó, bố mẹ tôi yêu nhau với làm ăn hỏi khi hầu như thứ còn nhiều thiếu thốn, khó khăn. Tôi thành lập và hoạt động là nguồn động lực và thú vui khôn xiết của cha mẹ. Cuộc sống con fan quê tôi gắn sát với phần lớn thửa ruộng bậc thang, hồ hết nương lúa, nương ngô, nương khoai. Thời tiết khắc nghiệt với mẫu nắng gay gắt của mùa hè, cái lạnh cắt da giảm thịt của mùa đông, đa số trận mưa đá dội xuống gần như nếp nhà sàn bé dại xinh. Dịp nhỏ, tôi thường xuyên bị bạn bè trêu là “đồ nửa Mường, nửa Kinh”, bởi vì quê tôi khôn cùng ít fan đồng bào dân tộc thiểu số kết hôn với người Kinh. Tôi vẫn khóc khôn xiết nhiều, nhưng người mẹ ôm tôi vào lòng và giải thích cho tôi về tình cảm thương, liên minh của 54 dân tộc bản địa anh em, về những bạn dạng sắc văn hóa, truyền thống tốt đẹp của dân tộc bản địa Mường, về tình yêu đẹp của ba và mẹ. Mặc dù, bà mẹ tôi là tín đồ miền xuôi dẫu vậy sinh sống thuộc đồng bào dân tộc bản địa thiểu số từ khi còn nhỏ nên người mẹ biết ngôn ngữ, tất cả những phong tục, tập quán, truyền thống... Của người Mường. Bà mẹ nói tiếng dân tộc bản địa Mường chẳng không giống nào tín đồ dân phiên bản địa. Bà mẹ là người thứ nhất định hình vào tôi niềm từ bỏ hào về dân tộc, về niềm hạnh phúc khi hai loại máu Mường cùng Kinh vẫn chảy trong mạch máu của mình. Lúc tôi 7 tuổi, cha tôi bị ung thư máu, cuộc sống thường ngày của tía phải gắn sát với nệm bệnh, thuốc men và phần lớn đợt truyền hóa chất. Cũng tính từ lúc đó, bà mẹ tôi vất vả hơn, vừa lo chữa bệnh dịch cho bố, vừa nuôi tôi ăn uống học. Mái ấm gia đình tôi chạm mặt muôn vàn trở ngại khi kinh tế tài chính chủ yếu là nông nghiệp, gánh nặng đè lên đôi vai nhỏ xíu của mẹ, nhưng bà bầu vẫn tảo tần nhanh chóng hôm cùng với ruộng đồng, đi làm thuê, làm mướn nhằm lo cho gia đình. đều lần vào viện của bố ngày 1 nhiều hơn, người mẹ phải gởi tôi sang bên ông bà ngoại, đó là đều chuỗi ngày tôi chờ đón trong nỗi nhớ và khắc khoải. Sau bố năm chiến tranh với bệnh lý ung thư quái ác ác, tía bỏ lại tôi, bỏ lại mẹ để dài lâu ra đi về quả đât bên kia. Trước khía cạnh tôi, chị em cố đậy nước đôi mắt không nhằm tôi thấy, nhưng lại tôi biết sâu thẳm vào trái tim bà bầu có rất nhiều nỗi bi thương không thể nói thành lời. Tôi luôn luôn nhớ lời người mẹ dặn: “Con yêu cầu luôn sáng sủa và có lòng tin vào cuộc sống, những khó khăn không thể hạ gục được ý chí, nghị lực của người luôn biết thế gắng”. Lời dạy ấy của bà bầu đã khắc sâu trong trái tim trí tôi, như mục tiêu giúp tôi quá qua đông đảo khó khăn, thách thức trong cuộc đời. Lúc tôi dậy thì, cơ thể, trọng điểm lý cũng có những chũm đổi. Cơ hội ấy, bà bầu luôn sát bên tâm sự, chia sẻ những điều tôi chưa hiểu rõ. Chị em kể tôi nghe về tuổi bắt đầu lớn của chị em trôi qua xinh xắn và tràn đầy kỷ niệm. Mẹ mua tặng tôi hầu như cuốn sách về tuổi bắt đầu lớn, sách viết về phần lớn mơ ước, tham vọng tương lai. Nhường như, mẹ trở thành người đồng bọn nhất của tôi! Vào Đại học, tôi học xa công ty hơn một trăm cây số, bắt đầu cuộc sinh sống tự lập xa vòng tay quan tâm của mẹ. Ở quê nhà, chị em vẫn tảo tần sớm hôm, một mình chống chọi với đầy đủ đợt gió mùa rét đông bắc, phần đông trận mưa đá xối xả xuống phần đa nương lúa, ngô, khoai. Vì chưng thương người mẹ vất vả, tôi đi làm việc thêm, mẹ lo ngại và liên tục gọi năng lượng điện hỏi han tôi về việc học, về các bước làm thêm tất cả vất vả tuyệt không. Tôi luôn luôn động viên mẹ, hứa hẹn sẽ cố gắng học tập thật xuất sắc và đi làm việc thêm là để sở hữu những trải nghiệm, trưởng thành và cứng cáp hơn, biết yêu thương với trân trọng phần đa gì mình có. Một tháng, tôi trở lại viếng thăm mẹ một đợt và mỗi lần về nhà các được mẹ nấu cho số đông món ăn uống bình dị quê hương. Chẳng đề xuất “sơn hào hải vị” nhưng tôi thấy ngon lắm, dở cơm thật ấm áp khi có người mẹ ở bên cạnh và tôi tin tại một nơi vô cùng xa như thế nào đó, bố tôi đã mỉm cười dõi theo từng bước một đi của hai bà bầu con. Khi tôi có tín đồ yêu, tôi cũng về nhà đề cập cho bà mẹ nghe, bà mẹ vui vẻ nghe tôi vai trung phong sự và đến tôi phần lớn lời răn dạy về tình yêu. Mỗi lời của chị em như góp tôi xuất hiện một cánh cửa mới mẻ, tươi sáng về tương lai, khu vực đó tôi là một trong những người đàn bà thành đạt, đảm đang, vẹn tuyền và tất cả một mái ấm gia đình hạnh phúc. Sau khi giỏi nghiệp Đại học, tôi đi làm việc xa nhà, không thể mặt cạnh chăm sóc cho chị em để bù lại những lo toan, vất vả mẹ từng trải qua. Ngày tôi cất bước về bên chồng, bà bầu nói “Con hãy thật hạnh phúc, vì này cũng là niềm hạnh phúc của mẹ”. Khi hai vợ ông xã tôi bao gồm con đầu lòng, bà bầu về ở bình thường chúng tôi. Nhịn nhường như, mẹ lại càng vất vả hơn do chăm cháu, chuyên con, vậy mà, mẹ vẫn chu toàn gần như việc. Lúc xưa gồm lần tôi ước muốn mẹ đi cách nữa, bởi vì thương bà mẹ bao nhiêu năm “thân cò” lặn lội, một mình chiếc bóng tranh đấu với bao nhiêu khắc nghiệt của cuộc sống. Lúc ấy, người mẹ sợ tôi băn khoăn lo lắng nên hẹn sẽ thực hiện, cơ mà suốt nhiều năm nay và cho đến nay, mẹ vẫn dành hết tình cảm thương cho mỗi mình tôi, dành riêng hết trung khu sức cho mái ấm gia đình bé nhỏ tuổi của tôi cùng sống kiêm toàn với tình yêu giành riêng cho người phụ thân quá cố gắng của tôi. hầu như thăng trầm, sóng gió của cuộc đời dường như không đánh gục được người mẹ nâng niu của tôi. Trong mắt mọi tín đồ xung quanh, mẹ tôi là người phụ nữ tảo tần, nhân hậu, chung thủy và giàu nghị lực. Cùng trong mắt tôi, người mẹ mãi là người mẹ vĩ đại độc nhất vô nhị trong cuộc đời.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

x

Welcome Back!

Login to your account below

Retrieve your password

Please enter your username or email address to reset your password.